Vinh Hoa Tột Cùng: Đế Vương Chí

Bạn đang đọc bộ truyện full Vinh Hoa Tột Cùng: Đế Vương Chí của tác giả Nguyệt Lộc tại Wikidich - Nền tảng đọc truyện chữ dịch miễn phí.

Thông tin truyện

  • Tác giả: Nguyệt Lộc
  • Thể loại: Ngôn Tình , Cung Đấu , Nữ Cường
  • Số chương: 15
  • Lượt xem:
  • Trạng thái: Full
Vinh Hoa Tột Cùng: Đế Vương Chí

Giới thiệu nội dung:

Ta đã dùng tiền bạc để mua được ngôi vị Hoàng hậu, nhưng Hoàng đế lại tham lam muốn chiếm đoạt tài sản của ta, còn muốn ta thoái vị để nhường ngôi Hoàng hậu cho ánh trăng sáng của hắn ta.

Ta dứt khoát dùng tiền bạc để thu phục lòng người, cuối cùng đã leo lên đế vị, trở thành Nữ Đế đầu tiên của Bắc Lương. Mà thiếu niên lang đã từng phụ bạc ta ngày xưa giờ lại xuất hiện, còn nói rằng cả đời này hắn không thể quên được ta.

Ta khẽ cười một tiếng, ban cho hắn cung hình, để hắn ngày ngày phải nhìn những nam sủng được ta sủng ái ra vào tẩm điện của ta.

...

*Đây là hậu truyện của bộ "Nguyện Dùng Tình Yêu Đổi Lấy Vinh Hoa" đã được đăng full trên Monkey D, mọi người có thể đọc riêng từng bộ, hoặc nếu cảm thấy hứng thú với câu chuyện trước khi nữ chính trở thành Hoàng hậu thì có thể đọc phần đầu trước, đều không ảnh hưởng.

Đọc truyện Vinh Hoa Tột Cùng: Đế Vương Chí

Chương 1: Phần 1

1
Mộ Nhi đã ch-ết chìm trong Thái Dịch trì. Còn hung thủ, lúc này đang dựa vào lòng Hoàng đế mà khóc lóc.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Nàng ta khóc một cách yếu ớt, nhưng trong mắt chẳng có chút đau buồn nào, vô tình đối mắt với ta, trong đó chỉ toàn là sự khiêu khích:
"Bệ hạ, thần thiếp thật sự không cố ý. Giờ Thái tử đã ch-ết, thần thiếp xin lấy mạng đền cho ngài ấy!"
Nói xong, nàng ta đưa tay đẩy Chu Sở Chi ra, trước mặt mọi người làm bộ muốn nhảy xuống Thái Dịch trì.
Ta ôm t.h.i t.h.ể của Mộ Nhi, lạnh lùng nhìn nàng ta diễn trò.
Nàng ta nói muốn lấy mạng đền cho nhi tử ta, nhưng bên Thái Dịch trì có vô số thị vệ, chỉ cần có chút động tĩnh, sẽ lập tức có người nhảy xuống cứu nàng ta.
Đền mạng -
Tất nhiên là không thể thành công.
Quả nhiên, Trần Nhu vừa có động tác, Hoàng đế Chu Sở Chi đã lập tức ôm lấy nàng ta. Tay phải hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng ta, trong mắt đầy thương tiếc.
Đôi mắt hơi đỏ của hắn ta, khi chạm phải t.h.i t.h.ể vẫn còn ấm của Mộ Nhi, cũng chỉ còn ba phần đau lòng, nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lùng như thế.
Hắn ta nói với ta: "Đây vốn chỉ là một tai nạn. Mộ Nhi đã ch-ết, ngươi đừng truy cứu nữa."
Trần Nhu nói Mộ Nhi của ta bất kính thứ mẫu, thậm chí còn định cắn nàng ta. Khi hai người gặp nhau bên Thái Dịch trì, Mộ Nhi của ta nảy sinh ý đồ xấu xa, định đẩy nàng ta ngã xuống, nhưng không may lại tự mình ngã xuống đáy hồ.
Nàng ta đã cố gắng kêu cứu, thậm chí không tiếc nhảy xuống cứu Mộ Nhi. Nhưng đáng tiếc thị vệ đến chậm, vớt lên chỉ còn là t.h.i t.h.ể lạnh giá của Mộ Nhi.
Lời biện bạch vụng về như vậy, ngay cả những cung nữ thái giám đứng bên cạnh, trong mắt cũng chẳng có nửa phần tin tưởng. Nhưng lúc này lại không ai dám cãi lại, chỉ bởi vì -
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trần Nhu là nữ nhân được Hoàng đế Chu Sở Chi đặt trên đầu quả tim. Là ánh trăng sáng, là viên ngọc quý trên tay. Là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, là tri kỷ của nhau khi lớn lên.
Tóm lại hai người có vô vàn tình nghĩa, nhưng vì Chu Sở Chi cần tài lực của ta để giúp hắn ta lên ngôi Hoàng đế nên đã đem ngôi vị Hoàng hậu vốn thuộc về nàng ta cho ta. Vì thế, Chu Sở Chi rất áy náy với nàng ta.
Trong thế hệ này của hoàng thất, chỉ có một Đế, một Hậu, một Quý phi. Đây chính là sự bồi thường của Chu Sở Chi dành cho nàng ta.
Dưới sự sủng ái tột cùng, không ai dám đắc tội với Trần Nhu. Chỉ vì bọn họ đều biết, Hoàng đế nhất định sẽ bảo vệ nàng ta.
Nhưng Mộ Nhi của ta rất ngoan ngoãn. Dù có không thích Trần Nhu kiêu căng tự phụ đến đâu, mỗi lần gặp nàng ta, nó vẫn cung kính lễ phép với thứ mẫu này, chưa từng có nửa điểm sai sót.
Còn ta và Chu Sở Chi làm phu thê đã mười năm, Mộ Nhi là đứa con mà bọn ta từng gửi gắm kỳ vọng, hơn nữa hết mực yêu thương.
Giờ đây, người hắn ta yêu thương đã hại ch-ết con của bọn ta, vậy mà hắn ta còn muốn dùng một lời nói dối vụng về để dẹp yên tất cả.
Đối với ta quả thực lạnh lẽo đến cực điểm.
"Gi-ết người phải đền mạng, ngươi thật sự không vì Mộ Nhi của chúng ta mà báo thù sao?"
Ta ôm chặt t.h.i t.h.ể lạnh giá của Mộ Nhi, đôi mắt nó nhắm nghiền, toàn thân ướt sũng, trông thật thảm hại. Ta gọi thế nào nó cũng không tỉnh.
Mộ Nhi vốn ngoan ngoãn, đây là lần đầu tiên không nghe lời ta. Không chịu mở mắt nhìn ta - mẫu hậu của nó một cái.
Ta rất đau lòng, hưng ta vẫn kìm nén nỗi đau trong lòng, nhìn chằm chằm vào Chu Sở Chi.
Ta muốn hắn ta cho ta một câu trả lời. Dù giữa ta và hắn ta chưa từng nảy sinh tình yêu gì, nhưng mười năm phu thê cũng không đến nỗi phải lạnh nhạt như vậy.
Nhưng đáng tiếc, chẳng có câu trả lời nào cả.
Chu Sở Chi tránh ánh mắt của ta: "Hoàng Thái tử không may trượt chân ngã xuống nước, Quý phi Trần thị không kịp cứu giúp, xử phạt diện bích ba tháng để răn đe."

Chương 2

Một mạng của Mộ Nhi, chỉ đổi lấy việc Trần Nhu diện bích ba tháng.
Thật là buồn cười!
2
Ta là Hạ Cẩm Thư, thuở nhỏ từng gặp một vị lão thần tiên. Ta đã làm một cuộc giao dịch với ông ấy, dùng tình yêu cả đời đổi lấy vinh hoa phú quý. Vì vậy, ta trở thành Hoàng hậu tôn quý nhất của Bắc Lương.
Ta đã trải qua một lần cắt đứt tình yêu, cuối cùng đại triệt đại ngộ, như thể bị rút sạch tơ tình, không còn nửa phần vui vẻ với bất kỳ ai nữa. Điều ta muốn, cũng chỉ là một đời vinh hoa phú quý mà thôi.
Chu Sở Chi cho ta ngôi vị Hoàng hậu. Còn gia tài bạc vạn sau lưng ta, cũng có thể giúp hắn ta ngồi vững long ỷ nhuốm m.á.u vô số người kia.
So với phu thê hòa thuận, bọn ta giống như là đồng bọn kề vai sát cánh, cho nhau những thứ đối phương muốn nhất hơn.
Ta muốn vinh hoa phú quý tột cùng trên đời này. Hắn ta muốn quyền lực chí cao vô thượng.
Đây vốn là một cuộc giao dịch vô cùng công bằng, nhưng sau khi Chu Sở Chi ngồi vững ngai vàng, lại bắt đầu tham lam tiền bạc của ta. Thậm chí còn ngang nhiên đón biểu muội thanh mai trúc mã của hắn ta vào cung. Vừa vào cung, đã phong làm Quý phi. Có thể nói là sủng ái hết mực.
Lúc đó ta vẫn chưa từng có ý định tranh giành với Trần Nhu.
Ta đã mất đi chân tình, tất nhiên cũng không mong cầu thật lòng của người khác. Điều duy nhất ta muốn chính là vinh hoa. Chỉ cần ngôi vị Hoàng hậu tôn quý là của ta, ta không quan tâm hậu cung sẽ có bao nhiêu nữ nhân bước vào. Nếu Chu Sở Chi muốn, ta thậm chí có thể kiên nhẫn chọn tú nữ cho hắn ta.
Hậu cung muôn hồng nghìn tía, nhìn cũng khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
Chỉ cần ngôi vị Hoàng hậu là của ta, chỉ cần nhi tử ta là Thái tử của Bắc Lương, là Hoàng đế tương lai. Những thứ còn lại, ta đều không quá để tâm.
Nhưng nhi tử ta đã không còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chu Mộ là người thân duy nhất của ta trên đời này, giống như là người duy nhất có thể khiến ta xúc động sau khi dứt bỏ tình ái. Nhưng nó đã ch-ết, ch-ết trong tay nữ nhân Trần Nhu kia. Vì vậy khi Chu Sở Chi đến tìm ta, muốn ta từ bỏ ân oán này, ta không còn để ý đến thân phận Hoàng đế của hắn ta nữa, trực tiếp tát cho hắn ta một cái tát, dùng hết sức bình sinh của ta.
Lòng bàn tay hơi tê và đau, nhưng ta lại cảm thấy trong lòng sảng khoái.
"Chu Sở Chi, Mộ Nhi cũng là huyết mạch của ngươi. Giờ nó bị Trần Nhu hại ch-ết, ngươi lại muốn ta từ bỏ việc báo thù cho nó. Ngươi không sợ ban đêm Mộ Nhi về tìm ngươi sao?"
Ta tát hắn ta một cái khiến hắn ta có chút choáng váng.
Rốt cuộc đã làm Hoàng đế mười năm, quen nghe những lời a dua nịnh hót, tất cả mọi người đều cực kỳ tâng bốc hắn ta, không ai dám trái ý hắn ta. Có lẽ, ta cũng chưa từng là ngoại lệ.
"Hạ Cẩm Thư!"
Hắn ta cuối cùng cũng phản ứng lại, sau đó chỉ tay vào ta, trong mắt chứa đầy phẫn nộ, Phượng Nghi điện lập tức cung nữ quỳ rạp đầy đất.
"Ngươi dám đánh trẫm? Đừng tưởng rằng năm đó ngươi lập được công lớn thì thật sự có thể ngồi hưởng hậu vị! Nếu ngươi còn mê muội không tỉnh, vẫn muốn tiếp tục đối phó với Nhu Nhi, vậy thì ngôi vị Hoàng hậu này ngươi cũng đừng mong giữ được!"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Không nể mặt mũi, những lời nói ra hóa ra lại khó nghe như vậy.
Dù sao cũng có tình nghĩa phu thê mười năm, nói ra thật đúng là chua xót.
Ta hít sâu một hơi, sau đó lặng lẽ nhìn hắn ta: "Chu Sở Chi, ta hỏi ngươi lần cuối, rốt cuộc ngươi có gi-ết Trần Nhu không?"
Người thương và nhi tử, dù sao hẳn ta phải có một sự lựa chọn.
Giọng của ta bình tĩnh đến tột cùng, không nghe ra được nửa phần cảm xúc, lọt vào tai hắn ta lại như là dấu hiệu của sự nhượng bộ.
Thật sự làm Hoàng đế được bợ đỡ nhiều năm quá rồi, lại quên mất bản thân ban đầu vì cầu xin một cơ hội đã từng phải khúm núm cầu xin ta gia nhập phe cánh của hắn ta như thế nào.

Chương 3

Chu Sở Chi bước đến trước mặt ta, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta, sau đó ôm ta vào lòng, dịu dàng vỗ về. Chỉ là vòng tay của hắn ta, rất lạnh lẽo.
Hắn ta nói: "Người ch-ết không thể sống lại. Huống chi Thái y vừa báo, Nhu Nhi đã có thai ba tháng, vậy nên. . ."
Lời chưa nói hết, nhưng ta đã hiểu rõ.
Ta rũ mắt nhìn chiếc áo đang may dở trên bàn cho Mộ Nhi.
Thuở nhỏ ta không giỏi nữ công, nhưng Mộ Nhi nói muốn có xiêm y do mẫu hậu tự tay may, xem như làm quà sinh thần cho nó.
Nó quỳ bên cạnh ta, làm nũng dựa vào đầu gối ta, sau đó nắm tay ta, cầu xin rất lâu rất lâu. Cuối cùng ta đã đồng ý. Nhưng ta chưa may xong, Mộ Nhi đã không còn.
"Chu Sở Chi."
Giọng ta có chút run rẩy, nhưng khi hắn ta nhìn qua, lại không hiểu sao trở nên kiên định.
"Vậy thì để đứa con của nàng ta, đền mạng cho Mộ Nhi của ta đi."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Một mạng đổi một mạng. Hoặc là, lấy mạng của Trần Nhu cũng được.
Sắc mặt Chu Sở Chi thay đổi.
"Hạ Cẩm Thư, ngươi thật sự điên rồi!"
Có lẽ hắn ta lo lắng ta thật sự sẽ làm hại Trần Nhu, trực tiếp ra lệnh cấm túc ta, khiến ta không thể bước ra khỏi Phượng Nghi điện nửa bước.
3
Cả nửa tháng, ta chưa từng bước ra khỏi Phượng Nghi điện mà là chuyên tâm thêu xong món xiêm y đó. Đây là món quà ta tặng cho Mộ Nhi, đáng lẽ phải làm thật tốt.
Tỳ nữ Bảo Nhi ngồi bên cạnh ta, giúp ta gỡ những sợi chỉ vàng kia, đôi mắt nàng ấy đỏ hoe, như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được câu nào.
Ta biết nàng ấy đang lo lắng cho ta, vì vậy đặt kim chỉ trong tay xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Yên tâm, ta biết mình nên làm những gì."
Nửa tháng đã đủ để ta nghĩ rõ rất nhiều chuyện.
Đối với nữ nhân mà nói, vinh hoa phú quý quý giá nhất trên đời này, thật sự chỉ có thể dừng lại ở ngôi vị Hoàng hậu sao?
Lần đầu tiên sinh ta ra hoài nghi.
Vì vậy khi thánh chỉ phong Trần Nhu làm Hoàng quý phi được ban xuống, hai tiểu cung nữ quét dọn có lẽ đã được chỉ thị, cố ý báo tin này cho ta.
Ta biết, đây là Trần Nhu cố ý khoe khoang với ta. Nàng ta dùng thủ đoạn vụng về hại ch-ết nhi tử của ta, kết quả lúc này nàng ta lại có thai, còn có ngôi vị Hoàng quý phi tương đương với Phó hậu.
Hoàng hậu không ch-ết, sao lại phải lập Hoàng quý phi?
Ý đồ của Chu Sở Chi thật sự vô cùng rõ ràng.
Vì vậy khi ta cầm kiếm xông vào tẩm điện của Trần Nhu, nàng ta đang ngắm nghía bộ triều phục của Hoàng quý phi.
"Ngày mốt, ta sẽ mặc bộ y phục này, đứng bên cạnh bệ hạ, sau này ta còn phải mặc phượng bào, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!"
Trần Nhu dã tâm bừng bừng, không hề có ý che giấu.
Hai tỳ nữ bên cạnh nàng ta cực kỳ nịnh bợ, chỉ là lời nịnh bợ nói được một nửa, quay đầu đã thấy ta, sợ đến mặt trắng bệch. Nhưng bọn họ vẫn che chắn trước mặt Trần Nhu, sợ ta sẽ làm hại chủ tử của họ.
Bảo Nhi vén tay áo lên, đi đến bên cạnh hai tỳ nữ đó, túm lấy búi tóc của bọn họ, kéo bọn họ sang một bên.
"Trần Nhu, ngươi thật sự nghĩ mình có thể làm được Hoàng hậu sao?"
Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay hơn một chút.
Thanh kiếm này, là khi ta chưa xuất giá, đi Giang Nam bàn chuyện làm ăn, mua lại được một thanh hung kiếm. Nghe nói nhiều năm trước, chủ nhân của thanh kiếm này cầm kiếm, gi-ết người của cả một thành. Thế nên trên thanh kiếm này có vô số vong hồn bị kiếm này c.h.é.m gi-ết, sau khi ch-ết hồn phách đều không được siêu sinh, vĩnh sinh vĩnh thế du đãng.
Lúc đó ta thấy thú vị, bỏ ra nhiều tiền mua lại thanh kiếm này, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày ta phải lấy nó ra. Giờ Trần Nhu có thể ch-ết dưới thanh kiếm này là vinh hạnh của nàng ta.
"Hạ Cẩm Thư, không phải ngươi bị cấm túc sao? Sao ngươi lại ra được?"

Chương 4

Trần Nhu che cái bụng vẫn còn phẳng của mình.
Ta cười khẽ.
Những thị vệ ở Phượng Nghi điện không thể giam giữ được ta.
Những năm này ta tốn không ít bạc, trong cung ngoài cung không biết đã đút lót bao nhiêu. Ta không chỉ muốn giang sơn vững chắc, mà còn muốn địa vị của ta và Mộ Nhi không bị đe dọa. Số bạc đã cho đi kia, lúc này cũng nên phát huy tác dụng rồi.
"Ngươi chỉ là nữ nhi của một thương nhân, có tài đức gì mà có thể trở thành Hoàng hậu?"
Ánh mắt Trần Nhu độc ác, chứa đầy ghen tị vô tận.
Nàng ta đưa tay sửa lại phượng quan trên búi tóc, như khoe khoang mà lên tiếng: "Bệ hạ đã hứa với ta, chỉ cần ta sinh được Hoàng tử, ngài ấy sẽ phế bỏ ngươi, sau này ta mới là thê tử duy nhất của ngài ấy!"
Lúc này nàng ta hoàn toàn không có nửa phần yếu đuối như khi ở trước mặt Chu Sở Chi, trong lòng trong mắt đều chỉ có khao khát quyền lực.
Ta vốn thưởng thức những người như vậy. Trong lòng có khát vọng, trong mắt có dã tâm.
Nhưng nàng ta không nên, vạn lần không nên, không nên hại ch-ết con ta.
Mộ Nhi có huyết mạch tương liên với ta, là điều thiện duy nhất của ta trên đời này. Nàng ta, tự tay chặt đứt điều thiện của ta.
Trần Nhu nhẹ nhàng vuốt bụng, nhìn ta với ánh mắt khiêu khích.
Từ khi ta cầm kiếm xuất hiện trước mặt nàng ta, hai ám vệ Chu Sở Chi phái đến bảo vệ nàng ta cũng từ trong bóng tối bước ra. Bọn họ bảo vệ Trần Nhu chặt chẽ, đứng một bên. Chỉ cần ta có chút động tĩnh sẽ lập tức khống chế ta. Vì vậy Trần Nhu hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí còn dám không ngừng khiêu khích, chỉ muốn xem bộ dạng đau lòng muốn ch-ết của ta.
"Ta cố ý gi-ết Chu Mộ đấy, chính là để nó nhường đường cho con của ta. Chỉ cần nó ch-ết, con của ta sẽ trở thành Thái tử! Hạ Cẩm Thư, lúc đó ngươi không có trong cung. Ngươi không biết đâu, Chu Mộ bị người của ta ấn chặt xuống Thái Dịch trì, miệng nó gọi mẫu hậu, một tiếng lại một tiếng gọi ngươi, cầu xin ngươi cứu nó. Chậc chậc, thật là ồn ào."
Trần Nhu chậm rãi đi đến gần ta, mặt mũi tràn đầy khinh thường nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay ta, sau đó giơ ngón tay lướt qua mặt ta.
"Vì vậy, ta dùng tay ấn đầu nó xuống, đè chặt nó vào trong hồ, nhìn nó từng chút từng chút một tắt thở."
Ánh mắt của Trần Nhu càng lúc càng điên cuồng, mang theo sự căm hận sảng khoái.
Nàng ta hận ta.
Hận ta đã cướp đi vị trí Hoàng hậu đáng lẽ thuộc về nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng nàng ta vẫn không chịu thừa nhận, nếu không phải ta tiêu tốn tiền bạc ủng hộ Chu Sở Chi đoạt vị, làm sao hắn ta có thể yên ổn ngồi trên ngai vàng?
Ta từ từ chĩa mũi kiếm vào vị trí trái tim nàng ta, nhưng Trần Nhu vẫn không chút sợ hãi, dường như không hề lo lắng ta thực sự dám gi-ết nàng ta.
"Hạ Cẩm Thư, ngươi dám gi-ết ta sao? Ngươi, dám. . ."
Lời nàng ta còn chưa dứt, thanh kiếm trong tay ta đã đ.â.m vào bụng nàng ta.
Ta vốn không phải người tốt lành gì.
Tội ác tày trời, ta chỉ muốn nàng ta đền mạng cho con ta.
À, còn cả đứa trẻ trong bụng nàng ta nữa.
Vô tội ư?
Ta không biết.
Ta chỉ biết làm vậy khiến ta rất thoải mái.
Còn hai tên ám vệ đáng lẽ phải bảo vệ nàng ta, lúc này đều đứng sau lưng ta. Trong mắt họ chỉ có lòng trung thành với ta.
Máu tươi đặc quánh rơi xuống, nàng ta nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Hạ. . . Hạ Cẩm Thư, ngươi. . ."
"Ta gi-ết ngươi đấy, có gì mà không dám?"
Ta chưa từng tự tay cầm kiếm gi-ết người.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Đây là lần đầu tiên.
Báo thù cho nhi tử ta, cảm giác thật tuyệt.
Ta dùng sức rút kiếm ra, nhìn Trần Nhu ôm bụng ngã xuống đất, m.á.u chảy không ngừng dưới thân, đã gần ch-ết.
Chu Sở Chi lảo đảo xông vào, mắt hắn ta đỏ ngầu, gầm lên chạy về phía ta, muốn bóp ch-ết ta.

Chương 5

Hai tên ám vệ vừa có động tĩnh, ta đã lắc đầu với bọn họ.
Ta không động đậy, chỉ đứng yên tại chỗ.
Nhìn Chu Sở Chi đặt tay lên cổ ta, từng chút siết lại: "Hạ Cẩm Thư, ngươi dám gi-ết Nhu Nhi, ta muốn ngươi đền mạng!"
Tuy hắn ta nói vậy, nhưng lực tay vẫn chưa đủ để lấy mạng ta.
Ta biết, hắn ta vẫn chưa dám gi-ết ta.
Hiện nay biên cương liên tục bị xâm phạm, quốc khố trống rỗng. Đặc biệt nửa tháng gần đây, các bộ lạc biên ải đang rục rịch. Dù là Ngọc Kinh hay binh sĩ biên cương, đều cần tiền bạc và lương thực.
Chỉ có tiền trong tay ta mới có thể giúp hắn ta giải quyết mọi hậu hoạn, nên hắn ta hoàn toàn không dám lấy mạng ta lúc này.
Đây là thời cơ do chính ta chọn.
"Chu Sở Chi, ngươi dám gi-ết ta sao? Ngươi có thể gi-ết ta sao!"
Ta đối diện thẳng với hắn ta, từng bước ép hắn ta lùi lại.
Trên người ta vẫn dính m.á.u tươi của Trần Nhu.
Có chút nóng hổi.
Nhưng ta lại thấy bẩn thỉu.
"Hạ Cẩm Thư!"
Hắn ta gào lên một tiếng, cuối cùng vẫn buông tay ra, mắt đỏ ngầu nhìn Trần Nhu đã không còn hơi thở nằm dưới đất, ôm người trong lòng vào lòng khóc không ngừng.
"Chu Sở Chi, ngươi đúng là kẻ hèn nhát. Không thể quyết tâm làm một Đế vương vô tình, cũng không dám gi-ết ta để báo thù cho người trong lòng ngươi."
Thật sự, hắn ta rất vô dụng.
Trước khi ta rời đi, hắn taliếc nhìn ta một cái, trong ánh mắt đó có sát ý, là loại sát ý không thể giấu được sau khi đã kiềm nén tột cùng.
Bảo Nhi lấy khăn lau vết m.á.u trên ngón tay ta, rồi lo lắng hỏi: "Tiểu thư, giờ chúng ta phải làm sao?"
Phải làm sao đây?
Ta nhìn m.á.u trên mũi kiếm, biết mình đã sai nghiêm trọng.
Vinh hoa phú quý đáng để nữ tử trên đời này ghen tị nhất không phải là ngôi vị Hoàng hậu.
Vinh hoa phú quý cần dựa vào nam tử mới có được, như hoa trong gương trăng dưới nước, là cát mịn không nắm giữ được trong tay.
Vậy còn gì tôn quý hơn cả Hoàng hậu?
"Bảo Nhi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh mắt ta từ từ rơi xuống người Bảo Nhi: "Ngươi nói xem, nếu ta muốn nắm hoàng quyền thì sao?"
Bảo Nhi sững người, rồi quỳ phục xuống đất: "Tất nhiên vạn tuế vô cương!"
4
Trần Nhu không ch-ết.
Khi mũi kiếm của ta đ.â.m về phía tim nàng ta, trong lòng bỗng nảy sinh một kế hoạch khác.
Vì thế, Trần Nhu tạm thời được sống.
Thanh kiếm trong tay rẽ một góc, cuối cùng đ.â.m vào bụng nàng ta.
Đứa trẻ của nàng ta không còn nữa.
Và cả đời này, nàng ta cũng không còn cơ hội làm mẹ.
Chu Sở Chi lại muốn giam cầm ta, điều động toàn bộ ám vệ thân cận bao vây chặt chẽ Phượng Nghi cung của ta, sợ rằng ta sẽ lại xông ra ngoài làm tổn thương ánh trăng sáng của hắn ta.
Buồn cười.
Toàn bộ chi phí để đào tạo những ám vệ này đều do ta chi trả.
Thuốc độc có thể khống chế họ cũng là do ta đặc biệt tìm kiếm từ Tây Vực về, và dĩ nhiên, giải dược thực sự cũng nằm trong tay ta.
Đương nhiên, chủ tử thực sự mà họ nghe lệnh từ trước đến nay chỉ có mình ta.
Chu Sở Chi cũng chỉ là người kiểm nghiệm thành quả cuối cùng.
Hắn ta nghĩ rằng giam cầm ta vài ngày, ta sẽ mềm lòng, rồi ngoan ngoãn đưa tiền cho hắn ta, để củng cố vị trí Hoàng hậu của ta.
Ta quả thực cũng làm như vậy.
Biên cương chiến sự căng thẳng, các bộ tộc ở vùng biên giới đang có động tĩnh liên kết lại, có ý định gây chiến với Bắc Lương.
Vậy thì cần rất nhiều bạc.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Quốc khố thiếu hụt, nhưng việc làm ăn của ta lại trải rộng khắp bốn nước.
Vì vậy đến ngày thứ bảy kể từ khi Chu Sở Chi giam cầm ta, hắn ta đã không thể chịu đựng được nữa chạy đến tìm ta.
Lúc này ta đang luyện võ với ám vệ Sơ Thập Nhất.
Võ công của Sơ Thập Nhất là giỏi nhất trong đợt ám vệ đầu tiên.
Dung mạo cũng là đẹp trai nhất.
Từ khi ta nghĩ ra rằng ngôi vị Đế vương là cao quý nhất, ta đã để hắn ta bắt đầu dạy ta võ công, ít nhất phải học được những chiêu thức để bảo vệ mạng sống.

Chương 6

"Hoàng hậu thật nhàn hạ nhỉ."
Chu Sở Chi đột ngột xuất hiện, vừa hay nhìn thấy ta cầm một thanh trường kiếm, vụng về học theo những chiêu thức của Sơ Thập Nhất.
Còn Sơ Thập Nhất, sớm đã ẩn mình trước khi Chu Sở Chi bước vào cửa cung.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Ta liếc nhìn hắn ta một cái, rồi tiếp tục múa kiếm, nhưng chiêu thức quá phức tạp, đối với một người vốn không có nền tảng như ta, việc học võ thật sự quá khó khăn.
Chu Sở Chi đặt hai tay sau lưng, đứng một bên nhìn ta im lặng hồi lâu.
"Biên cương chiến sự căng thẳng, là Hoàng hậu, ngươi thật sự chẳng quan tâm chút nào sao."
Ta nghe ra sự châm biếm trong lời nói của hắn ta, lập tức đáp lại bằng giọng điệu chua ngoa tương tự: "Hậu cung không được tham chính, bệ hạ không nhớ sao?"
Hôm nay hắn ta đến đây, không gì khác ngoài việc muốn ta móc túi tiền riêng ra, nhưng lại còn muốn châm biếm ta một phen.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Ta tất nhiên là không thể nhịn.
Nét cười trên mặt Chu Sở Chi không thay đổi, chỉ là nụ cười không đến được đáy mắt, cuối cùng vẫn phải dịu giọng, rồi đi đến bên cạnh ta, nắm tay ta ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh.
"Hoàng hậu nói đùa rồi. Trẫm có thể làm Hoàng đế được, công lao của ngươi là lớn nhất."
Hắn ta cam lòng hạ mình để dỗ dành ta.
Hạ Cẩm Thư ta từ trước đến nay chưa bao giờ là người câu nệ, hiểu ý hắn ta, cũng không ngại được đằng chân lân đằng đầu.
Ta thu kiếm lại, chỉ về phía Tây nam, nơi Chu Sở Chi đặc biệt xây dựng Đào Hoa viên cho Trần Nhu.
"Vậy Hoàng thượng có thể cùng ta đi ngắm hoa không?"
Đào Hoa viên đúng như tên gọi của nó, trong vườn hoa đào nở rộ như gấm, đẹp không sao tả xiết.
Trần Nhu từng nhiều lần khoe khoang trước mặt ta, nói đây là ân sủng mà Đế vương ban cho nàng ta, ta làm Hoàng hậu thì sao, có hâm mộ cũng không được.
Trước giờ ta chưa bao giờ để tâm.
Chỉ là vài bông hoa mà thôi, nếu ta thích, có thể tạo ra một khu vườn nở đầy các loại hoa quý hiếm trong một đêm, cần gì phải nhỏ nhen như vậy.
Nhưng bây giờ, ta thật sự muốn đi ngắm một chút.
Bảo Nhi nhìn ta một cái, rồi lặng lẽ rời khỏi Phượng Nghi điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nha đầu này, luôn có thể hiểu được suy nghĩ của ta ngay lập tức.
Sắc mặt Chu Sở Chi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của ta. Cũng chỉ là cùng ta ngắm hoa đào là có thể lấy được tiền từ ta, đây là một vụ mua bán cực kỳ có lời.
Trong Đào Hoa viên, một chiếc xích đu đang đung đưa theo gió.
Đây là thứ mà Trần Nhu thích nhất.
Ta ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đong đưa. Chu Sở Chi đứng một bên nhìn ta, ta nhìn hắn ta cười: "Bệ hạ có thể đẩy xích đu cho ta không?"
Trước đây vinh hạnh này, chỉ có Trần Nhu có, nhưng đó cũng bởi vì ta chưa bao giờ muốn mà thôi.
Ta không kiêng dè gì mà dùng tiền của mình để ép Chu Sở Chi, dù biết trong lòng hắn ta hận ta thấu xương, nhưng lúc này cũng phải cúi đầu trước ta.
Hắn ta nhẹ nhàng đẩy từng cái một.
Thật là vô vị.
Ta suýt nữa đã dựa vào xích đu ngủ gật.
May mà Trần Nhu cuối cùng cũng đuổi tới.
Nàng ta vừa mới sảy thai không lâu, hiện giờ vẫn đang trong thời kỳ tĩnh dưỡng. Nghe tin ta và Chu Sở Chi đến Đào Hoa viên thì vội vàng chạy đến.
Cũng khổ cho nàng ta.
Sắc mặt Trần Nhu trắng bệch, vốn đã là mỹ nhân yếu đuối không xương, lại bị thương nặng, cứ như gió thổi một cái là có thể ngã.
Huống chi, nàng ta tận mắt thấy Chu Sở Chi đẩy xích đu cho ta.
Vinh hạnh trước đây chỉ thuộc về một mình nàng ta, giờ đây ta cũng có.
Ta là ai?
Nữ nhân bảy ngày trước đã tự tay gi-ết ch-ết đứa con của nàng ta.
Nàng ta hẳn phải hận ta thấu xương.
Vì vậy ta rất hiểu chuyện, trả lại Đào Hoa viên cho họ.
Trước khi đi, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi vã.
"Chu Sở Chi, ngươi đã nói nơi này sẽ không có nữ nhân nào khác có thể vào."

Chương 7

"Nhu Nhi, ta là bất đắc dĩ. Trái tim ta đều dành cho nàng, sao nàng có thể nghi ngờ ta chứ?"
"Rốt cuộc là ta nghi ngờ, hay là giờ đây ngươi thấy ta không thể sinh nở, nên lại muốn quay về với Hoàng hậu tốt của ngươi?"
"Ta chỉ là vì biên cương chiến sự căng thẳng, cần nàng ta đưa tiền ra mà thôi."
"Vậy có cần ngươi đẩy xích đu cho nàng ta không?"
". . ."
Mỹ nhân yếu đuối nghẹn ngào nức nở, vị Đế vương luống cuống dỗ dành người trong lòng.
Đào Hoa viên hỗn loạn.
5
Bảo Nhi báo với ta.
Trần Nhu và Chu Sở Chi lại cãi nhau một trận.
"Nghe nói họ động tay chân, Trần Nhu vừa khóc vừa làm ầm ĩ, cào ra cả vết thương chảy m.á.u trên mặt Hoàng thượng."
"Hoàng thượng tức giận đến nỗi tối nay không ngủ ở tẩm cung Quý phi mà đến Trích Tinh lâu uống rượu giải sầu."
Khi Bảo Nhi kể chuyện này, trong mắt nàng ấy sáng lấp lánh.
"Sao ngươi còn vui vẻ hơn cả ta vậy?"
Ta trêu nàng ấy, Bảo Nhi lập tức đỏ mặt, nắm lấy tay ta vuốt ve mặt mình: "Bởi vì tiểu thư vui, nô tỳ cũng vui."
Nàng ấy ấy nói rất chân thành.
Ta cũng vui vẻ, vung tay tặng nàng ấy một rương vàng.
Bảo Nhi vui mừng nhảy cẫng lên, ôm rương vàng lẩm bẩm: "Tình yêu quả nhiên không đáng tin, theo tiểu thư mới kiếm được tiền."
Ta hỏi nàng ấy: "Bảo Nhi không muốn tìm một lang quân vừa ý sao?"
Nàng ấy cầm một thỏi vàng trong tay, rất nghiêm túc hỏi lại ta: "Tiểu thư, nô tỳ đã có nhiều bạc như vậy rồi. Tại sao chỉ được có một lang quân? Nô tỳ không thể có nhiều hơn sao?"
Chậc.
Nàng ấy nói có lý quá.
Ta đã suy nghĩ nông cạn rồi.
Bảo Nhi nhét thỏi vàng vào trong áo trước ngực, rồi liếc nhìn An Úy đang đứng gác bên ngoài điện, sau đó ghé vào tai ta nói: "Tiểu thư bây giờ có gia tài bạc vạn, là đệ nhất phú thương trong bốn nước, hà tất chỉ có một mình Hoàng thượng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói xong, nàng ấy lén chỉ về phía Sơ Thập Nhất đang đứng ngoài điện.
"Nô tỳ thấy hắn ta không tệ đâu, tiểu thư không cân nhắc sao?"
"Cân nhắc gì?"
"Cân nhắc đưa hắn ta vào hậu cung làm mỹ nam chứ gì nữa."
Ta không tiếp tục nói chuyện này với Bảo Nhi nữa, bởi vì trước đó ta còn có việc quan trọng hơn cần làm.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Bảo Nhi hiểu ý ta, nàng ấy gật đầu: "Tiểu thư, người đã được đưa vào Trích Tinh lâu rồi."
Phải có bảy phần giống Trần Nhu, lại phải ôn nhu cung kính hơn nàng ta. Trong hoàng cung rộng lớn này, muốn tìm được một người như vậy quả thật không dễ dàng.
Nhưng may mắn là ta đã tìm được.
Ở Hoán y cục, một cung nữ nhỏ tên A Vu chuyên cọ rửa bô.
Ta tìm đến nàng ta, hỏi có muốn làm phi tần không.
Nàng ta lập tức quỳ xuống đất, dập đầu ba cái trước mặt ta: "Chỉ cầu Hoàng hậu nương nương đưa tiện nữ rời khỏi nơi này, tiện nữ nguyện dùng tất cả để báo đáp."
Ta đồng ý với nàng ta.
Giống như năm xưa lão thần tiên xuất hiện, ta quỳ gối dùng tình yêu đổi lấy vinh hoa.
Giờ đây A Vu giao phó tự do cho ta, còn ta thì giúp nàng ta rời khỏi Hoán y cục trở thành phi tần.
Đây là thỏa thuận giữa ta và nàng ta.
Ta đích thân đỡ nàng ta dậy: "Trích Tinh lâu thiếu một tỳ nữ quét dọn."
6
Chỉ qua một đêm, tin Hoàng thượng sủng hạnh cung nữ đã truyền khắp lục cung.
Nghe nói cung nữ có dung mạo giống hệt Trần Quý phi, đặc biệt là khi khóc với vẻ mặt "lê hoa đái vũ" càng giống đến mười phần.
Có được sự yêu thích, cung nữ nhanh chóng lột xác trở thành hậu phi.
Trong hậu cung rộng lớn này, không còn là một Đế một Hậu một Quý phi nữa, lời thề của Đế vương như khói mây thoáng qua, bây giờ nhìn lại chỉ là một trò cười.
Bảo Nhi hỏi ta: "Tiểu thư có muốn đi xem trò vui không?"
Đương nhiên là phải đi rồi.
Ta vừa đến Ngự hoa viên đã nghe thấy tiếng tranh cãi.
Trần Nhu vốn kiêu ngạo ngang ngược, nhưng vì mới sảy thai chưa đầy tháng, khuôn mặt xinh đẹp kia có phần nhợt nhạt.

Chương 8

Nàng ta chặn trước mặt A Vu, không nói hai lời đã tát cho một cái.
"Cũng chỉ là đồ giả mạo, cũng dám tranh với ta?"
A Vu ở Hoán y cục nhiều năm, trải qua nhiều nhất là sự bức hiếp, vì vậy đã học được cách nhẫn nhịn tột cùng.
Nàng ta che mặt, cúi đầu khóc thút thít, bộ dạng đó còn khiến ngừi ta thương tiếc hơn cả Trần Nhu.
Ta đã thấy bóng dáng Chu Sở Chi từ xa, lúc này Trần Nhu đang nổi giận, thấy A Vu trước mặt không nói lời nào, càng thêm kiêu ngạo hung hăng.
"Một con tiện tỳ mà dám leo lên long sàng? Ngươi tưởng rằng bây giờ thành phi tần rồi thì có thể ngang hàng với ta sao? Chỉ cần bổn cung nói một câu, Hoàng thượng nhất định sẽ gi-ết ngươi!"
A Vu che mặt, rụt rè ngẩng đầu lên, giọng nói yếu ớt đến mức có vẻ không thật:
"Quý phi nương nương, người đừng bắt nạt ta. . ."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Nghe giọng nói đó mà ta còn thấy đau lòng, huống chi là Chu Sở Chi.
Dù sao đêm qua cũng đã ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, chỉ một đêm đã phong Phi, có thể thấy Chu Sở Chi vẫn còn yêu thích A Vu.
"Ngươi đừng dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta, ghê tởm ch-ết đi được!"
Trần Nhu tức giận, giơ cao tay định đánh người.
Lần này cái tát không hạ xuống được.
Chu Sở Chi đã nắm lấy cổ tay nàng ta, trên má vẫn còn vết xước do nàng ta gây ra trong lúc cãi vã ở Đào Hoa viên hôm qua.
Nếu không phải vì chuyện đó, Chu Sở Chi cũng không uống rượu giải sầu rồi bị A Vu lợi dụng cơ hội leo lên long sàng.
Có lẽ ban đầu hắn ta còn cảm thấy hơi áy náy, dù sao cũng đã hứa hẹn với Trần Nhu, nhưng khi tận mắt thấy bộ dạng kiêu ngạo của nàng ta, chút áy náy đó sớm đã tan biến như khói.
Ta làm thương nhân bao nhiêu năm nay, có thể nói là hiểu rõ lòng người như lòng bàn tay.
Ta lặng lẽ nhìn Trần Nhu từ lúc đầu kinh ngạc dần dần chuyển thành bi phẫn, trước đám đông chỉ vào Chu Sở Chi, từng câu từng chữ đều trách móc hắn ta, nói hắn ta là kẻ bạc tình.
Một đấng đế vương bị người mình yêu trách mắng trước mặt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cảm giác này không dễ chịu chút nào.
Ta lạnh lùng nhìn Chu Sở Chi bỏ qua Trần Nhu, dẫn A Vu rời đi.
Trần Nhu đứng tại chỗ nhìn cảnh tượng này.
Gào thét, vặn vẹo.
Cuối cùng ngồi thụp xuống đất khóc nức nở.
Đã xem đủ náo nhiệt, ta chậm rãi bước đến. Nhìn Trần Nhu vẫn còn đang khóc: "Tin lời thề non hẹn biển của nam nhân, phải rơi vào kết cục như vậy là đáng kiếp."
Nếu là người khôn ngoan một chút, lúc này nên chủ động tỏ ra yếu đuối, khơi gợi lòng áy náy của nam nhân.
Nhưng lại cứ đặt tình yêu lên hàng đầu, trong mắt không dung nạp được bất cứ sai sót nào, đương nhiên sẽ nảy sinh nhiều vấn đề.
Chu Sở Chi không phải là một người bình thường, hắn ta là đế vương, là người không thể toàn tâm toàn ý với một người nhất.
Trần Nhu, ngay từ đầu đã quá sai rồi.
"Ngươi đến để cười nhạo ta sao?"
Trần Nhu chậm rãi đứng dậy, dùng khăn lau nước mắt, khuôn mặt tiều tụy không còn vẻ rạng rỡ ngày xưa.
"Phải, ta đến xem tình yêu mà ngươi luôn miệng ca ngợi, đang từng chút từng chút biến thành con d.a.o đ.â.m vào tim ngươi như thế nào. Đau không? Còn ta thấy vui quá đi."
Khi xưa ta không đ.â.m kiếm vào tim nàng ta, chính là để nàng ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Vì cái gọi là tình yêu mà nàng ta hại ch-ết hài tử của ta, cao giọng tụng ca tình yêu là trên hết.
Thế thì ta cứ để nàng ta. . . Từng chút từng chút tuyệt vọng ch-ết đi trong thứ tình yêu mà nàng ta xem trọng nhất.
7
Bảo Nhi hỏi ta: "Chẳng qua cũng chỉ là tuyển thêm một phi tử, Hoàng thượng vẫn sủng ái nàng ta nhất. Tại sao Trần Quý phi lại đau lòng đến thế?"
Chưa từng trải qua tình yêu, Bảo Nhi nói nàng ấy không hiểu được.
"Bởi vì nàng ta rất ngốc, tin rằng nam nhân thật sự có thể cho nàng ta tình yêu độc nhất vô nhị trên đời này."

Chương 9

Nhưng nam nhân trên đời này lại là kẻ bạc tình nhất.
Tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, muốn một đời một kiếp một đôi lứa, đặc biệt là ở đế vương, càng khiến người ta cảm thấy lố bịch.
"Là nàng ta tham lam rồi."
Giống như ta năm đó.
8
Nhưng Trần Nhu lại có chút khác với những gì ta tưởng tượng.
Vì tình yêu mà đau khóc, cũng có thể vì tình yêu của nàng ta mà thu lại tất cả cánh chim.
Cố nén đi sự khó chịu trong lòng, biến mình thành một vị Bồ Tát trong miếu, ngoạn ngoãn dịu dàng cung kính đến bên cạnh Chu Sở Chi, từng chút từng chút khơi gợi lòng áy náy của hắn ta.
Chưa đầy một tháng, Trần Nhu đã mạnh mẽ gắng gượng với thân thể suy yếu, liên tục lấy lòng Chu Sở Chi.
Múa lòng bàn tay, một khúc Kinh Hồng.
Tất cả những gì giỏi nhất, Trần Nhu đều cắn răng biểu diễn một lượt. Cuối cùng khiến Chu Sở Chi đau lòng vô cùng, rốt cuộc lại ban cho nàng ta tất cả sủng ái.
Ta hỏi A Vu: "Hơn một tháng sủng ái của ngươi giờ đây bị nàng ta cướp mất, có đau lòng không?"
A Vu lắc đầu, nghịch nghịch chiếc vòng ngọc trên tay.
"Tình cảm của đế vương là thứ không đáng tin cậy nhất, chi bằng sống cuộc sống phú quý còn thực tế hơn."
Trong mắt nàng ta thanh tĩnh, chẳng có chút đau lòng nào.
Đúng là nữ tử ta ưng ý.
Trần Nhu lại thu phục được trái tim của Chu Sở Chi, lại khôi phục thái độ hách dịch vênh váo ngày xưa.
"Hạ Cẩm Thư, ngươi đừng tưởng dùng một con bài A Vu nhỏ bé là có thể đối phó được với ta. Ai thắng ai thua, vẫn chưa thể biết được đâu!"
Phải, vẫn chưa thể biết được.
9
Chiến tranh ở biên quan không ngừng.
Bộ tộc vốn có quan hệ thân thiện với Bắc Lương phái người vào kinh, để bồi đắp mối giao hảo, cùng nhau bàn bạc kế sách chống địch.
Trên yến tiệc tiếp khách từ phương xa đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiểu Vương tử bộ tộc và đại ca của Trần Nhu là Trần Thuật trò chuyện rất vui vẻ, trông như những người bạn tốt nhiều năm không gặp.
Ta đã điều tra trước đây.
Hai người này quen biết từ nhiều năm trước, vì tài hoa tương đồng mà kết giao, không phải huynh đệ ruột thịt nhưng còn thân thiết hơn huynh đệ ruột.
Tiểu Vương tử nâng chén rượu đứng dậy, trước tiên liếc nhìn ta một cái, ánh mắt nhanh chóng dời đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Trần Nhu đang ngồi bên cạnh Chu Sở Chi cười nói: "Hoàng hậu nương nương quả thật phong thái ngàn vạn, khiến chúng thần khâm phục."
Trần Nhu che miệng cười khẽ, liếc nhìn ta một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khoe khoang chế giễu.
Như thể đang nói —
Xem này, ta có oai phong của Hoàng hậu hơn ngươi.
Kế sách vụng về như vậy, đặt trong tình huống này, ta chỉ thấy mất mặt.
Trần Nhu được thể diện, tự nhiên cũng biết yến tiệc hôm nay liên quan đến chuyện trọng đại, lập tức khoát tay giải thích: "Ta cùng lắm chỉ là một Quý phi, Vương tử đề cao ta quá rồi."
Ta thản nhiên nhìn vở kịch này.
Chưa nói đến chuyện cung trang của Hoàng hậu và Quý phi khác nhau, chỉ riêng việc ta ngồi ngang hàng với Chu Sở Chi, dù Trần Nhu được sủng ái đến đâu, trong tình huống như thế này cũng phải ngồi ở phía dưới.
Ai là Hoàng hậu, rõ ràng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Lại cứ làm ra chuyện này.
Chẳng qua muốn cho ta một bài học mà thôi.
Bảo Nhi bất bình: "Xem ra vị Tiểu Vương tử bộ tộc này, là một phe với Trần gia."
Ta gật đầu.
"Vậy thì không thể để hắn ta sống được."
10
Đối sách, ta còn chưa kịp thực hiện.
Trần Nhu đã không kìm nén được.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Khi ta biết được tin tức, Trần Nhu muốn đối phó với A Vu, định đưa nàng ta vào phòng của Tiểu Vương tử bộ tộc, âm mưu hủy hoại sự trong trắng của nàng ta.
A Vu sớm đã tráo đổi, trực tiếp đánh ngất Trần Nhu ném vào trong đó.
Còn Tiểu Vương tử bộ tộc, lúc này đang nằm dưới đất.
Ngực cắm một con d.a.o găm.

Chương 10

"Ta ở Hoán Y viện bao nhiêu năm nay, đã thấy không ít âm mưu quỷ kế. VịQquý phi nương nương này của chúng ta, vốn luôn nhìn ta không vừa mắt, hôm nay lại đột nhiên tươi cười đón tiếp, mời ta uống rượu, còn nói tặng ta một bộ y phục, nói ta đến phòng này thay. Ta lập tức biết nàng ta muốn đối phó với ta, cố ý giả vờ say rượu, để nàng ta dìu ta đến đây."
Giọng A Vu hơi run rẩy, có lẽ vừa trải qua một trận ác chiến, giờ đây có chút kiệt sức, cả người dựa vào vai ta.
Khi nàng ta phái người đưa tin cho ta, ta đang chuẩn bị quay về Phượng Nghi điện.
Chuyện này quá bí mật, không thể để bất kỳ ai biết được, Bảo Nhi cũng phải đi cùng thế thân của ta trở về Phượng Nghi điện.
Không thể để ai biết ta đã từng rời đi.
Như vậy, sau này dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ có bằng chứng ngoại phạm mạnh mẽ.
Giờ đây trong căn phòng này.
Ngoài Trần Nhu đang hôn mê bất tỉnh và Tiểu Vương tử bộ tộc đã bị gi-ết ch-ết.
Chỉ còn lại ta và A Vu.
A Vu vừa nói, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
"Nàng ta muốn lợi dụng Vương tử bộ tộc hủy hoại trong trắng của ta, đã không phải là người tốt, vậy ta cũng không cần phải áy náy gì cả."
"Vì vậy ngươi gi-ết ch-ết Vương tử bộ tộc, muốn đổ tội cho Trần Nhu. Rồi trước mắt mọi người, Chu Sở Chi buộc phải có một lời giải thích với bộ tộc."
Như vậy giang sơn và mỹ nhân.
Buộc phải lựa chọn một trong hai.
Trên mặt A Vu dính vài vết máu, nàng ta cười có chút điên cuồng: "Cuộc sống phú quý mà ta đã chờ đợi bao nhiêu năm nay, không ai có thể phá hủy được."
Tuy có chút khác biệt với kế hoạch ban đầu của ta.
Nhưng kết cục như bây giờ, cũng coi như nằm trong dự tính của ta.
Giang sơn và mỹ nhân.
Ta rất muốn biết Chu Sở Chi cuối cùng sẽ chọn cái gì.
Đang lúc ta thất thần, A Vu bỗng nhiên rút ra một con d.a.o găm khác, hung hăng đ.â.m vào vai ta, sau đó đưa tay đẩy ta vào trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Động tác nhanh nhẹn hung ác, quả thật không có chút do dự nào.
Cơn đau nhói khiến ta trong một khoảnh khắc có chút thất thần, cả người bị đẩy vào trong phòng, nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy vai đang không ngừng chảy máu.
Nàng ta đứng ở cửa cười: "Ta không bao giờ tin bất kỳ ai, chỉ tin rằng người tính nhất định có thể thắng trời."
"Vậy ra ván cờ này, ngươi không chỉ muốn hủy hoại Trần Nhu, mà còn muốn trừ khử cả ta, đúng không?"
Cuối cùng ta vẫn quá chủ quan.
Đã nghĩ A Vu là một kẻ có dã tâm.
Nhưng không ngờ.
Dã tâm lớn đến mức, ngay cả ta cũng muốn gi-ết.
"Hoàng hậu nương nương, ta rất cảm kích việc nguoi đã cứu ta ra khỏi Hoán Y viện, thậm chí còn cho ta làm phi tần, có vinh hoa phú quý dùng không hết. Nhưng lòng người vốn tham lam.
Ván cờ hôm nay, ta không chỉ có thể trừ khử Trần Nhu, mà còn có thể khiến ngươi thân bại danh liệt. Hai người các người dù thế nào, danh tiếng cũng chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Đến lúc đó, trong hậu cung sẽ chỉ còn lại một mình ta."
A Vu đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình: "Với khuôn mặt này, ta nhất định có thể trở thành nữ tử được bệ hạ sủng ái nhất. Như vậy, ta sẽ có thể trở thành Quý phi, Hoàng Quý phi, thậm chí là Hoàng hậu!"
Nàng ta cười càng lúc càng điên cuồng, trong mắt tràn đầy vẻ chắc chắn.
Quả nhiên trong lòng không có tình yêu, làm những chuyện này thật sự là tàn nhẫn quả quyết.
Nếu không phải hôm nay thứ nàng ta muốn, là mạng sống của ta.
Có lẽ ta còn cảm thấy nàng ta rất có khí phách.
"Nhưng A Vu à, ngươi thật sự nghĩ ta sẽ để mặc cho ngươi xâu xé sao?"
Ta ôm vai nhìn nàng ta.
Ánh mắt A Vu hơi lạnh: "Ta ở Hoán Y viện nhiều năm, lực tay không phải loại người được nuông chiều như ngươi có thể so được."
Nàng ta trực tiếp xông vào, muốn bóp cổ ta.

Chương 11

Vết thương trên vai, chỉ cần động đậy một chút cũng đau đớn vô cùng. Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử quan trọng này, ta vẫn bùng nổ ra sức mạnh chưa từng có.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng ta, A Vu muốn rút d.a.o găm ra tiếp tục đ.â.m ta. Ta bị đè chặt trên bàn, nhìn con d.a.o găm tỏa ra ánh sáng lạnh không ngừng tiến gần cổ ta.
"Hạ Cẩm Thư, đừng giãy giụa nữa."
Ánh mắt nàng ta hung ác.
Hai tay nắm chặt d.a.o găm, muốn hung hăng đ.â.m xuống người ta.
Để có thể sống sót, ta cắn răng nắm chặt lưỡi dao, mặc cho lưỡi d.a.o sắc bén cắt nát lòng bàn tay, nhưng thế nào cũng không dám buông tay.
Buông tay, ta sẽ mất mạng.
Đây không nên là kết cục của Hạ Cẩm Thư ta.
Hai mươi năm nay phấn đấu, ta mới có được vô số của cải. Đã trở thành hoàng hậu, thậm chí ta còn muốn nhúng ta vào quyền lực đế vương.
Ta đã làm nhiều như vậy, mua chuộc vô số đại thần, nắm giữ vô số bí mật của người khác, cũng khiến nhiều người trở thành con cờ trong tay ta, cũng dùng tiền tài khiến bách tính Bắc Lương quy phục ta.
Đúng rồi, ám vệ.
Sơ Thập Nhất!
Hôm nay hắn ta đã bị Chu Sở Chi điều đi, trên danh nghĩa dù sao cũng là ám vệ của đế vương, vì vậy không ở bên cạnh bảo vệ ta.
Nhưng ta bỗng nhiên nhớ ra lúc trước ta để Sơ Thập Nhất đã dạy ta võ công, là vì một ngày nào đó gặp lỡ như phải tình huống này ta có thể tự bảo vệ mình.
Bây giờ.
Cũng coi như phát huy tác dụng rồi.
Ta cố gắng nghĩ đến những chiêu thức mà hắn ta từng dạy ta, sau đó đầu gối phải cong lại, dùng hết sức lực húc lên.
Lực đạo trong tay giảm ba phần, d.a.o găm suýt chút nữa là đ.â.m vào tim ta.
A Vu đau đớn kêu lên một tiếng, ta lập tức thừa cơ đẩy mạnh nàng ta ra. Sau đó cướp lấy d.a.o găm của nàng ta, không cho nàng ta bất kỳ cơ hội nào để cầu xin tha thứ, trực tiếp đ.â.m ngược vào tim nàng ta.
Là nàng ta muốn mạng ta trước, ta đương nhiên không có chút áy náy nào.
Cả căn phòng vô cùng hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta vẫn còn thời gian, nên cố nén đau đớn lập tức thu dọn hiện trường. Dùng hết toàn bộ sức lực kéo A Vu ra ngoài.
Gần cửa ra có một mặt hồ, phi tang vào đêm khuya là tốt nhất.
Chờ ta làm xong tất cả những điều này, đã không còn chút sức lực nào.
Quay đầu nhìn Trần Nhu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nghĩ đến hài tử đã ch-ết của ta, ta không quay đầu lại bước ra khỏi phòng.
"Tiếp theo, chính là kỳ hạn ngươi phải ch-ết rồi."
11
Khi cánh cửa kia được đẩy ra, Chu Sở Chi và các sứ thần khác nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, tuy không ai có thể chứng minh Trần Nhu là hung thủ.
Nhưng đường đường là Quý phi lại xuất hiện trong phòng của nam tử khác, trong tay còn cầm d.a.o găm nằm hôn mê bất tỉnh, y phục trên người cũng có chút xộc xệch.
Vương tử bộ tộc nằm trên đất đã không còn hơi thở, trên đất m.á.u me be bét, trông như vừa trải qua một trận ác đấu.
Đây vốn là một chuyện mập mờ khó nói rõ.
Những sứ thần đi theo đều biến sắc.
Tiểu Vương tử được sủng ái nhất ch-ết ở Bắc Lương, bọn họ về không thể nào giải thích được, mà đây vốn nên là nơi nghỉ ngơi của Vương tử bộ tộc.
Vậy thì nhất định phải khiến đế vương Bắc Lương giao nộp hung thủ.
Trần Nhu cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng ta vừa nhìn thấy con d.a.o găm trong tay, sợ hãi trực tiếp ném xuống đất.
"Chuyện gì vậy?"
Vừa ngẩng mặt lên đã thấy t.h.i t.h.ể của Vương tử bộ tộc.
Sắc mặt nàng ta sợ đến tái nhợt, nàng ta hoảng loạn chạy vào lòng Chu Sở Chi, cầu xin an ủi.
"Hoàng thượng, ta sợ quá."
Mặt Trần Nhu đầy vẻ mờ mịt, không ngừng sợ hãi.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Những sứ thần kia đều quỳ xuống đất, yêu cầu Chu Sở Chi đưa ra một lời giải thích.
Chu Sở Chi đầy vẻ giằng xé.
Nếu chọn mỹ nhân sẽ không thể giải thích rõ với các bộ tộc, mà Trần Nhu chắc chắn sẽ mang tiếng là yêu phi, Chu Sở Chi dần dần sẽ mất đi lòng dân.

Chương 12

Nếu chọn giang sơn, thì người được gọi là ánh trăng sáng kia sẽ ch-ết trong tay hắn ta.
Đúng là một sự lựa chọn khó khăn.
12
Giang sơn và mỹ nhân.
Cuối cùng Chu Sở Chi vẫn nhắm mắt chọn cái trước.
Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Trần Nhu, vẻ mặt đau đớn tột cùng. Nhưng bàn tay vẫn kiên định đ.â.m con d.a.o găm vào tim nàng ta.
"Xin lỗi, A Nhu. Nợ nàng, kiếp sau ta sẽ trả."
Giọng Chu Sở Chi run rẩy.
Trần Nhu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn ta, có lẽ không thể ngờ được, nam nhân đã từng vô số lần thề non hẹn biển sẽ yêu thương nàng ta cả đời, lại có thể tàn nhẫn gi-ết ch-ết nàng ta như vậy.
Nam nhân nàng ta yêu nhất, tự tay gi-ết ch-ết nàng ta.
Cuối cùng cũng phải nhắm mắt xuôi tay.
13
Không còn Trần Nhu nữa, chỉ trong một đêm Chu Sở Chi như già đi rất nhiều. Ta từng đến thăm hắn ta, Chu Sở Chi ngồi dưới đất uống rượu, miệng liên tục nói xin lỗi.
Bức họa của Trần Nhu được hắn ta treo ở giữa tẩm điện.
"Đã yêu sâu đậm như vậy, sao còn phải gi-ết nàng ta?"
Chu Sở Chi tựa vào vai ta, hắn ta đau đớn nhắm mắt: "So với giang sơn xã tắc này, nàng ấy chẳng đáng là gì."
Ta hỏi: "Cho dù ngươi yêu nàng ta nhiều như vậy?"
"Phải, cho dù ta yêu nàng ấy nhiều như thế."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Mặc dù đôi mắt Chu Sở Chi tràn ngập đau đớn, nhưng không hề có chút hối hận nào.
Lần này, chính hắn ta đã tự tay gi-ết ch-ết nữ nhân mình yêu nhất.
Có lẽ là đau lắm.
"Nếu lúc trước ngươi giao Trần Nhu cho ta, để ta gi-ết nàng ta báo thù cho Mộ Nhi. Ngươi có thể đường đường chính chính căm hận ta, cũng đỡ phải chịu nỗi đau này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tình cảnh hiện tại, là do hai người bọn họ tự tay lựa chọn. Trần Nhu là kẻ gi-ết người, nên cuối cùng nhất định phải lấy mạng đền cho Mộ Nhi của ta.
Còn về phần Chu Sở Chi, che chở cho kẻ gi-ết người. Tất nhiên cũng phải trả một cái giá nhất định, giờ để hắn ta tự tay gi-ết ch-ết nữ nhân mình yêu nhất, cả đời sống trong hối hận.
Chu Sở Chi nghe lời ta nói, ánh mắt vốn đau đớn dần dần trở nên thờ ơ, hắn ta ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, là vẻ phức tạp mà ta không thể hiểu được.
"Hạ Cẩm Thư, chúng ta làm phu thê mười năm, nhưng tới tận bây giờ ta vẫn chưa thật sự nhìn rõ ngươi."
"Sao lại nói vậy?" Ta hỏi hắn ta.
"Đôi khi ta thậm chí còn nghi ngờ ngươi không phải là người, tham lam cái gọi là quyền lực và tôn quý, trong lòng không có chút tình cảm nào. Chúng ta làm phu thê mười năm, ta cũng không phải là chưa từng có tình cảm với ngươi, nhưng ngươi. . . Hạ Cẩm Thư, có khi nào ngươi từng yêu ta không?"
Hắn ta đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, trong mắt lộ ra chút không cam lòng.
Ta dùng sức rút tay mình ra.
"Yêu ngươi?"
Ta cười lạnh: "Thứ rẻ mạt nhất trên đời này, chính là tình yêu của đế vương. Bản thân ngươi đến cả nữ nhân mình yêu nhất còn có thể gi-ết ch-ết. Chu Sở Chi, ngươi dựa vào đâu để đòi hỏi tình yêu của ta?"
Yêu một người, chính là phải mổ ngực, giao lại trái tim m.á.u me đầm đìa đó vào tay người khác, mặc cho người ta vò nát chà đạp.
Ta đã từng thử giao trái tim cho người khác, cũng đã thua một cách thê thảm, đương nhiên không thể thử lần thứ hai.
Lão thần tiên từng nói, ta đã kiên định chọn lựa vinh hoa phú quý, vậy thì kiếp này cũng chỉ đáng có được vinh hoa.
Còn về tình yêu mờ ảo kia.
Ta không cần.
Chu Sở Chi chua xót lắc đầu: "Hạ Cẩm Thư, ngươi thật đáng sợ."
Đáng sợ sao?
Ta lại không thấy vậy.
14
Chu Sở Chi lâm bệnh nặng.
Là Hoàng hậu, ta đương nhiên phải tận tâm chăm sóc. Suốt ngày canh trong cung điện, tự tay cho hắn ta uống thuốc, cho đến khi bản thân kiệt sức ngã bệnh, vậy mà vẫn luôn nhớ đến tướng sĩ nơi biên ải.
Ta mở kho riêng của mình ra, lấy danh nghĩa Hoàng hậu cấp tiền bạc, giải quyết cấp bách cho tướng sĩ ở biên quan. Được triều đình lẫn dân chúng ca ngợi là hiền hậu.

Chương 13

Ta còn làm nhiều việc khác, ví như những đại thần trở thành người của ta trong vô thức, đều nhận được thư do chính tay ta viết. Còn những kẻ không chịu thần phục, lại bị ta nắm thóp, lúc này cũng phải cân nhắc nên chọn thế nào.
Cứ như trong một đêm, dân chúng Bắc Lương đều biết họ có một vị Hoàng hậu hiền lương thục đức.
Danh tiếng của ta ngày càng lớn, vị trí Hoàng hậu thậm chí không đủ để ca ngợi đức hạnh và công lao của ta.
Vì vậy khi Chu Sở Chi tỉnh lại, biết được chuyện này. Hắn ta im lặng nhìn chằm chằm ta, nhìn bát thuốc ta đưa đến bên miệng, hắn ta trực tiếp gạt tay ta ra.
"Hạ Cẩm Thư, ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?"
Ta tỏ vẻ vô tội: "Tuy nói ta không có tình cảm với ngươi. Nhưng dù sao cũng là phu thê mười năm, một nữ tử như ta thì có thể làm gì? Trên đời này địa vị tôn quý nhất của nữ tử, chính là được làm Hoàng hậu. Giờ Mộ Nhi của ta không còn nữa, ngươi chính là chỗ dựa duy nhất của ta. Chu Sở Chi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta muốn cướp ngôi vị Hoàng đế của ngươi sao?"
Ta trực tiếp nói toạc ra.
Chu Sở Chi lại đột nhiên cười phá lên, không còn vẻ nghi ngờ như trước, vẫn là vẻ mặt tự phụ đó.
"Trên đời này làm gì có nữ tử nào xưng đế." Hắn ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta: "Cẩm Thư, ngươi đang mơ mộng hão huyền."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Chu Sở Chi không tin ta.
Phải nói, hắn ta không tin trên đời này thật sự sẽ có nữ tử lên làm Hoàng đế.
Nên khi hắn ta phát hiện cơn bệnh của mình đến rất kỳ lạ, đã quá muộn rồi.
Chu Sở Chi không ngừng ho ra m.á.u tươi, hắn ta chỉ tay về phía ta chửi rủa: "Nếu ngươi gi-ết ta, ngươi không thể làm Hoàng hậu được nữa!"
Ta đùa nghịch ngọc tỷ trong tay.
"Nếu ta muốn làm, Hoàng đế thì sao?"
15
Chu Sở Chi không có con nối dõi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mà tất cả ám vệ bên cạnh hắn ta đều là người của ta.
Muốn hạ độc hắn ta, đối với ta mà nói đơn giản như trở bàn tay. Chỉ là ta muốn để hắn ta tận mắt nhìn thấy, nhìn thấy bản thân mình đã tự tay gi-ết ch-ết nữ nhân mình yêu nhất như thế nào.
Ngày xưa hắn ta không chịu báo thù cho Mộ Nhi của ta. Người làm mẹ như ta, tất nhiên phải tính toán một phen. Để Chu Sở Chi tự tay gi-ết ch-ết Trần Nhu, là kết cục ta đã sớm viết ra cho bọn họ.
Chu Sở Chi không còn, ngôi vị Hoàng đế tự nhiên cần người kế vị. Tông thất đều rục rịch, ai cũng muốn nhúng tay vào quyền lực đế vương.
Nhưng ta đã bố cục khổ tâm mấy chục năm nay, thu phục vô số đại thần, nắm trong tay nhiều bê bối của bọn họ, nắm chặt thóp của bọn họ.
Ban đầu chẳng qua chỉ là muốn giữ vững vị trí Hoàng hậu của mình.
Nhưng cho đến khi Mộ Nhi của ta ch-ết, ta mới nhận ra, Hoàng hậu cũng không thể báo thù được cho con ruột của mình, chỉ có đế vương cửu ngũ chí tôn mới có thể. Nắm trong tay quyền sinh sát, không ai dám nói một chữ không.
Vì vậy cuối cùng, ta đã đổ chén thuốc độc vào miệng Chu Sở Chi, tận mắt nhìn hắn ta trút hơi thở cuối cùng.
16
Ta trở thành nữ đế đầu tiên của Bắc Lương.
Nhiều người không phục nhưng bọn họ chẳng thể làm gì.
Biên cương chiến loạn không ngớt, cần rất nhiều tài lực để chi viện. Mà trong tứ quốc, không ai giàu có bằng Hà Cẩm Thư ta.
Những đại thần chỉ biết nói suông muốn lật đổ ngôi vị của ta, ta đích thân phái người tịch thu tài sản nhà bọn họ, lấy hết gia sản bổ sung cho tướng sĩ nơi biên ải.
Thế nhân chỉ biết ca ngợi ta tài đức sáng suốt.
Nhưng vẫn có kẻ mắng ta: "Một nữ tử làm sao có thể làm đế vương?"
"Sao lại không thể?"
"Ta có thể khiến bách tính Bắc Lương no đủ, có thể khiến họ không phải chịu khổ vì chiến loạn. Bách tính chẳng quan tâm ai làm đế vương, họ chỉ quan tâm ai có thể cho họ cơm ăn áo mặc mà thôi."

Chương 14

Ta làm được điều đó, nên dù ta là nữ tử, vẫn có vô số người ủng hộ ta.
Kẻ đó lại tiếp tục mắng: "Nhưng ngươi là nữ tử!"
"Nữ tử thì sao? Mười năm qua, ta cũng từng giúp tiên đế xử lý không ít chính vụ, tài năng chưa chắc đã thua kém các ngươi. Mọi người đều đọc sách thánh hiền, đều học đạo lý. Chẳng qua ta là nữ tử, còn các ngươi là nam tử, chỉ khác nhau chút ấy mà thôi. Thậm chí ta có thể lấy thân nữ tử trở thành phú hộ đệ nhất tứ quốc, lấy thân nữ tử ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Điều này đủ chứng minh ta có khả năng bình định tứ hải."
"Nữ tử, sao lại không thể ngồi vững ngôi đế?"
Vì vậy dưới ánh mắt căm ghét nghiến răng của những kẻ đó. Ta khoác long bào, từng bước bước vào Kim Loan điện, ngồi lên long ỷ mà ai ai cũng mơ ước.
Đến lúc này, ta mới thực sự có được vinh hoa phú quý tôn quý nhất trên đời.
Giao dịch với lão thần tiên thuở thơ ấu, đến giờ khắc này mới thực sự hoàn thành.
17
Năm đầu tiên trở thành đế vương.
Ta cần đích thân dẫn đầu quần thần đến Hộ Quốc tự thắp hương.
Dù ta dùng quyền lực tuyệt đối khiến những kẻ này cúi đầu trước mặt ta, nhưng rốt cuộc vẫn có người cho rằng nữ tử không thể làm đế vương, cho rằng đây là nỗi nhục.
Nên một lần lại một lần ám sát, ngay cả khi đến Hộ Quốc tự cũng không ngừng nghỉ.
Dù ta đã chuẩn bị vạn toàn, nhưng cuối cùng vẫn bị kẻ khác lợi dụng sơ hở.
Giang Sơ xuất hiện.
Thiếu niên năm xưa ta cứu mạng, lần đầu nếm trải mùi vị tình yêu, thậm chí ta từng muốn vì hắn ta mà từ bỏ vinh hoa phú quý. Nhưng Giang Sơ đã phản bội ta, vì tiểu sư muội mà hắn ta luôn nhớ nhung. Nên ta cũng một lần nữa kiên định lựa chọn vinh hoa của ta.
Nhưng hắn ta lại hối hận.
Một đêm bạc đầu, nuối tiếc cả đời.
Hắn ta lại một lần nữa chắn trước mặt ta, tay cầm trường kiếm liều mình c.h.é.m gi-ết những kẻ muốn lấy mạng ta, hắn ta liều mạng che chở ta phía sau, quỳ một gối xuống đất quay đầu an ủi: "Cẩm Thư, ta sẽ bảo vệ nàng."
Giống như năm xưa, nhưng ta không còn chút rung động nào như thuở trước.
Sơ Thập Nhất dẫn ám vệ đến kịp, cuối cùng phối hợp với Giang Sơ cùng đánh lui đám thích khách.
"Bệ hạ, hắn ta bị thương nặng, nên xử trí thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giang Sơ đã thay ta đỡ không ít đao kiếm. Thân áo đỏ tươi kia, bị m.á.u thấm càng đỏ thẫm hơn.
"Đưa về cung điều trị đi."
Ta đưa Giang Sơ về cung, hắn ta hôn mê nửa tháng mới tỉnh lại. Vừa tỉnh lập tức nắm tay ta, nói muốn đưa ta rời khỏi hoàng cung ăn tươi nuốt sống này.
Ta nhìn hắn ta cười: "Giờ ta đã là nữ đế tôn quý nhất thiên hạ. Khắp thiên hạ này, đều là đất của vua, ngươi còn định đưa ta đi đâu?"
"Cẩm Thư, quyền thế chẳng qua chỉ là mây khói thoảng qua. Nàng theo ta rời đi, chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc, bình yên sống nốt nửa đời sau, chẳng phải tốt hơn sao?"
Giang Sơ gần như van xin.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Ta chỉ thấy hắn ta ngu xuẩn không thể tả.
Ta đã có được quyền lực lớn nhất thiên hạ, sao còn phải đi chịu khổ ở chốn thôn dã?
Lại còn với một nam nhân từng phản bội ta.
Ngu xuẩn!
Ta không muốn rời đi, Giang Sơ cũng không chịu rời khỏi hoàng cung. Hắn ta nói nhất định phải đợi đến khi ta tỉnh ngộ.
Ta nở nụ cười, sau đó cho hắn ta đi cung hình.
"Nếu ngươi không đi, chỉ có thể làm thái giám. Thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?"
Ta cho hắn ta cơ hội hối hận cuối cùng.
Giang Sơ bi thương nhìn ta: "Cẩm Thư, nàng thật sự nỡ lòng sao?"
Có gì mà không nỡ?
Nam nhân trên đời nhiều như lông trâu, còn ta có quyền lực vô thượng, kẻ này không được thì đổi kẻ khác.
Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu.
Nên ta thật sự biến hắn ta thành thái giám.
Là bản thân hắn ta không chịu đi.
Ta hỏi hắn ta có hối hận không, hắn ta trắng bệch mặt nhìn chằm chằm ta: "Ta đã bỏ lỡ nàng mười năm, là ta có lỗi với nàng, ta phải bù đắp cho nàng."

Chương 15

Tự cho là tình sâu nghĩa nặng đến muộn, ta chỉ thấy buồn nôn.
"Nếu ngươi đã cố chấp không thông, vậy làm một thái giám gác cổng đi."
Còn đề nghị của Bảo Nhi lúc trước, ta cảm thấy rất hay.
Ta vẫy tay gọi Sơ Thập Nhất, hỏi hắn ta có muốn làm diện thủ của ta không. Hắn ta đỏ mặt gật đầu, nhưng ta biết hắn ta chỉ muốn thuốc giải. Nhưng không sao, cứ tận hưởng niềm vui trước mắt là được.
Ta nắm tay phải hắn ta, đi qua Giang Sơ đang canh gác trước cửa, bước vào tẩm điện.
Sau đó là một đêm phóng túng.
Hôm sau, ta thấy sắc mặt Giang Sơ rất khó coi.
Khi không có ai, hắn ta nắm tay ta, như chất vấn, lại như hối hận: "Cẩm Thư, tất cả những gì nàng làm bây giờ, có phải vì năm xưa ta đã phụ nàng không? Nếu vậy, nàng cứ gi-ết ta đi, còn hơn là để nàng tự chà đạp bản thân như hiện giờ."
Ta cười nhìn hắn ta: "Giang Sơ, thế nào là chà đạp? Đế vương có hậu cung ba nghìn mỹ nhân, đó mới là bình thường. Ta chỉ là nuôi một diện thủ, là tự chà đạp mình sao? Ngươi thật nực cười."
Hôm nay tâm trạng ta tốt, dù hắn ta nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, ta cũng không muốn tính toán với hắn ta.
Dù sao, ta còn phải cảm ơn hắn ta.
"Giang Sơ, ta phải cảm ơn ngươi. Năm xưa nếu không phải ngươi vì tiểu sư muội mà phụ ta, ta cũng không thể kiên định như vậy. Khi lão thần tiên để ta chọn lại, trong đầu ta toàn là cảnh tượng ngươi phản bội ta. Tình yêu trên đời đa phần đều không đáng tin, vẫn là quyền lực làm ta hài lòng hơn."
Ít nhất, quyền lực sẽ không phản bội ta.
Nhưng hắn ta sẽ.
18
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn! Ta là Hà Cẩm Thư, giao dịch với lão thần tiên, dùng tình yêu đổi lấy vinh hoa.
Cuối cùng ta trở thành Nữ Đế đầu tiên của Bắc Lương.
Trừ tình yêu, ta có được quyền lực mà tất cả mọi người trên đời đều khao khát.
Có người hỏi ta có thật sự hạnh phúc không?
Ta cười sảng khoái: "Đời người ngắn ngủi, không có tình, thấy người nhẹ như mây bay."
Hết
-------------------------------------------------
Dưới đây là phần giới thiệu của bộ truyện | Xuyên Thành Chó Con Của Bạo Quân | đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu như các bạn hứng thú có thể tìm đọc theo tên truyện nhé!
Sau khi xuyên thành con ch.ó con của bạo quân, ta hoàn toàn để bản tính tự do bay nhảy...
Sủng phi của bạo quân? Ta ăn trước!
Bí mật của bạo quân? Ta rao lung tung!
Bạo quân đi ngủ? Ta chui vào làm ổ!
Về sau, sủng phi bỏ chạy, danh tiếng càng thêm xấu xa, đến nỗi trong giang hồ đồn đại bạo quân có sở thích ngủ với chó.
Khi phát hiện mình đùa quá trớn, ta xách túi nhỏ định chuồn êm thì bị bạo quân túm được, hắn nhướng mày trêu chọc: "Đã đến lúc chứng thực những lời đồn đó rồi."
...
- Xuyên Thành Chó Con Của Bạo Quân -