[FULL] Truyện Tranh Mang thai có ngay 1 tỏi

Mang Thai Có Ngay Một tỏi full là bộ truyện mới hay của tác giả Viên Viên Bão Bão vừa chính thức hoàn thành các chương cuối cùng, được dịch tại web Wattpad.com.vn - Nền tảng đọc truyện online miễn phí phổ biến nhất tại Việt Nam. Quý bạn đọc giả hãy ủng hộ phuongtruongan.vn bằng cách đưa ra bình luận và chia sẻ, tạo động lực chúng mình cập nhật các bộ truyện mới hay mỗi ngày.

Thông tin sơ lược về truyện

  • Tác giả:  Viên Viên Bão Bão
  • Tình trạng: Đang cập nhật

Tóm tắt nội dung truyện:

Người ta đồn tôi bị ốm nghén, nhưng thái tử gia Bắc Kinh tôi gả là người thực vật.

Mẹ chồng gọi điện thoại tới:

"Con dâu, mẹ phục con rồi, mẹ cảm động c.h.ế.t mất thôi! Con sinh đứa cháu này ra, mẹ cho con 1 tỷ."

Đêm đó tôi chui vào chăn của Cố Diệu, người thực vật chắc là vẫn có thể sinh con được mà hả?

Đọc truyện tranh Mang thai có ngay 1 tỏi Full 

Đọc truyện tranh Mang thai có ngay 1 tỏi Full tại bài viết dưới đây:

Chương 1


" Ọe!"

Tôi đã nôn đến lần thứ 5 khi đang ghi hình trực tiếp cho một chương trình mỹ thực.

Đầu bếp mặt đen như than.

Tôi áy náy giải thích:

" Tối hôm qua tôi ăn năm cân tôm càng cay, hiện tại bụng có hơi khó chịu, rất xin lỗi mọi người, thật sự không phải đầu bếp nấu không ngon đâu."

Đầu bếp: "...cô đỉnh đấy."

Nữ khách mời bên cạnh, đối thủ một mất một còn của tôi - Mộ Tuyết, hai tay ôm ngực trốn tránh vì sợ dầu khói ám vào.

Thấy tình hình này, cô ta nhân cơ hội chạy đến nói móc tôi:

"Dư Phi Phi, nghe nói cô đã gả cho thái tử gia Bắc Kinh, sao có thể ăn được loại đồ ăn không lên được mặt bàn như này nhỉ?"

Cô ta che miệng tiếp tục cười nói: "Ôi! Suýt nữa thì quên mất, chồng cô là người thực vật, cưới cô về chỉ để làm bảo mẫu cho anh ta thôi nhỉ? Cô dù sao cũng là nữ minh tinh, giờ lại hạ giá đến nỗi đi làm bảo mẫu cho người ta à."

 

?

Thái tử gia Bắc Kinh!

Cần bảo mẫu?

Cô ta có hiểu bản thân cô ta đang nói cái gì không?

Tôi đảo mắt xem thường:

"Cô bị làm sao đấy? Cô bị làm sao đấy? Cô bị làm sao đấy!"

Tôi chỉ vào chảo:

"Đầu tiên, hiện tại thứ chúng ta đang quay là tôm càng, một trong những mỹ thực của Trường Sa, hơn nữa tôi ngại nói chuyện với người có EQ thấp?"

Ở phía đối diện, đạo diễn đang cạn lời.

Đầu bếp tức giận ném cái muôi xuống.

Hai người đều nhìn chằm chằm Mộ Tuyết.

“Đạo diễn, tôi, tôi không có ý đó.” Mộ Tuyết ngoài mặt xin lỗi, sau lưng căm giận liếc xéo tôi.

Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, nếu cô ta dám nói móc tôi, tôi sẽ cho cô ta đẹp mặt.

“Cô nói tôi là đồ hạ giá, nhưng sao Thái tử gia Bắc Kinh lại không cưới cô làm bảo mẫu mà lại đi cưới tôi, không phải cô không muốn mà là cô không xứng.”

 

“Người giàu nhất còn ăn quán vỉa hè, thế quái nào đến lượt tôi thì lại bị nói đồ ăn không lên được mặt bàn nên tôi không thèm ăn, Mộ Tuyết, EQ của cô thấp thật đấy?”

Sau khi tôi nói xong, một màn mưa đạn bình luận hiện ra.

[ Hahahahahaha! Tôi đã trở thành fan của Dư Phi Phi, cô ấy đã nói thay lời tôi muốn nói, tôi chỉ thích ăn tôm càng, đến đánh tôi đi. ]

[Tuy nhiên, tôi phát hiện Dư Phi Phi giống như đang ốm nghén, hồi tôi mang thai cũng giống như vậy!!!]

[Hoa Sinh, bạn đã tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề rồi đấy! Nhưng chồng cô ấy không phải là người thực vật sao?]

Mộ Tuyết cũng nhìn thấy sự nghi ngờ của cư dân mạng đối với tôi, vì vậy cô ta như được tiêm máu gà sống lại.

"Được rồi, Dư Phi Phi, cô nói tôi nhân phẩm kém, trái lại cô nên giải thích xem đứa bé trong bụng cô là của người đàn ông nào!"

 

Tôi ôm trán.

M.ẹ k.i.ế.p, tôi chỉ bị đau dạ dày thôi mà bị đồn thành ốm nghén có phải nực cười quá rồi không?

Hiện trường trở nên hỗn loạn, đạo diễn chỉ có thể tạm dừng ghi hình.

Sau khi quay trở lại xe, tôi ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng tôi ở Bắc Kinh.

"Dư Phi Phi!"

[2]

Tiếng gầm kinh hãi đó khiến tôi nghi ngờ chính tôi có từng đào mộ tổ tiên nhà bà ấy không.

Liệu bà ấy có tin những lời cư dân mạng nói, cho rằng tôi cắm sừng cho con trai bà ấy hay không?

"Mẹ, không phải như thế đâu, con thực sự không làm chuyện gì có lỗi với Cố Diệu cả."

Vài tháng trước, Cố Diệu, con trai của bà ấy, một thái tử gia Bắc Kinh, không may trở thành người thực vật.

Chưa kịp nói xong, trong điện thoại đã vang lên tiếng cười đinh tai nhức óc, sau đó mẹ chồng nói: "Mẹ đương nhiên biết, nếu con cắm sừng Cố Diệu, nó sẽ không dễ dàng buông tha cho con đâu."

Tôi:"?"

Anh ấy thì có thể làm gì được tôi?

“Con dâu, con thật là, mẹ cảm động muốn c.h.ế.t mất!”

“Không ngờ con vì huyết mạch của Cố gia mà vất vả như vậy, lại vẫn có thể mang thai trong lúc A Diệu đang hôn mê.”

"Con sinh đứa cháu này ra, mẹ cho con một tỷ."

Tôi:"???"

Tôi:"!!!"

Bây giờ ngay lập tức mang thai liệu còn kịp không?

Bất cứ ai cũng đừng có đến ngăn cản tôi.....

[3]

Một tháng trước, mẹ nuôi đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho tôi.

Mẹ nuôi vì con gái ruột mà kêu tôi kết hôn với ông chủ của bà ta, một ông già sắp chuẩn bị xuống hố.

Nếu tôi không đồng ý, bà ta sẽ lấy chuẩn mực đạo đức ra để ép buộc tôi.

"Nếu mày không muốn hy sinh một chút cho cái nhà này, vậy tao nuôi mày còn có ích gì!".

Khi tôi đến bước đường cùng, Lâm Thư, phu nhân giới Bắc Kinh, đã tìm đến tôi.

Bà ấy hy vọng tôi có thể kết hôn với con trai bà ấy, là Cố Diệu.

“Cô Dư, đừng vội từ chối tôi.” Vẻ mặt bà ấy rất tự tin.

Bà ấy nói tiếp: "Cô gái à, trong mắt họ, cô chỉ là công cụ lót đường cho con gái ruột của họ mà thôi. Nhưng nếu cô gả vào nhà họ Cố, cả nhà họ Cố sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho cô, cô muốn làm gì thì làm đó."

Lúc này, sâu trong trái tim tôi có gì đó đang sụp đổ.

Tôi hỏi bà ấy tại sao lại chọn tôi.

Bà ấy nói bởi vì bát tự* của tôi hợp với Cố Diệu.

(*lá số tử vi)

Tôi có thể giúp anh ấy tỉnh lại, ngược lại anh ấy có thể giúp tôi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Tôi chăm chú nhìn bà ấy.

Tôi không nỡ nói cho bà ấy biết xác suất người t.h.ự.c v.ậ.t tỉnh lại là cực kỳ nhỏ, cực kỳ nhỏ...

Đúng như bà ấy dự đoán, tôi đồng ý.

Khi những người trong giới giải trí và cư dân mạng đều đang cười nhạo tôi gả cho người th.ự.c v.ậ.t, thì bà ấy đã tặng cho tôi rất nhiều của hồi môn.

Bà ấy nói: "Con dâu, những cái nên có con đều phải có. Chờ đến khi Cố Diệu tỉnh lại thì sẽ tổ chức hôn lễ. Bây giờ nó vẫn chỉ có thể nằm nên nâng nó dậy rất tốn sức."

Tôi:"?"

Chắc do mẹ chồng đã quá đau buồn thôi.

Tôi luôn cảm thấy bà ấy đang sống trong ảo tưởng Cố Diệu sẽ tỉnh lại ngay lập tức.

[4]

Sau khi trở về phòng, tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cố Diệu, rơi vào trầm tư.

Anh ấy đẹp trai như vậy, làm sao có thể là người t.h.ự.c v.ậ.t được, tôi đưa tay nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan của anh ấy.

Xẹt qua sống mũi cao và dừng lại trên đôi môi tái nhợt của Cố Diệu.

Anh ấy không hề có sức sống.

Như này thì tỉnh lại kiểu gì?

Nhưng khi nghĩ đến mẹ chồng nói sẽ cho tôi một tỷ.

Tôi nhanh chóng cởi hết quần áo và leo lên giường Cố Diệu.

Chậm thêm một giây là đang không tôn trọng một tỷ rồi! Cái đó, người th.ự.c v.ậ.t chắc là vẫn có thể sinh con nhỉ?

Tôi đưa tay về phía Cố Diệu......

[5]

Xì, cơ thể anh ấy lạnh cứng như một khối băng.

Đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Tôi đã bị đặt ở dưới thân.

Lập tức, Cố Diệu nhìn tôi với ánh mắt tối đen như mực mang theo du͙© vọиɠ, muốn đem tôi nuốt chửng vào bụng.

“Anh, anh, anh…………… Xác chết sống lại?”

Má nhà nó, bạn có thể tưởng tượng được một người thực vật có thể nắm cằm bạn một cách linh hoạt có lực như vậy không, sau đó lại còn nhìn bạn tà mị nói:

"Nữ nhân, em đừng đùa với lửa."

Thật là, thái tử gia Bắc Kinh cũng đọc truyện Bá tổng lỗi thời đó à?

L*иg ngực nóng bỏng, rắn chắc đang đè trên người tôi.

Tôi đỏ mặt, lắp bắp trả lời:

"Chồng...... Em muốn sinh con với anh."

Cố Diệu cũng không bỏ qua biểu cảm ngượng ngùng của tôi, kiên nhẫn cùng mong chờ hỏi: "Phi Phi, em chắc chứ? Anh không biết em có thể hay không..."

Không biết tôi lấy dũng khí từ đâu, hai tay ôm lấy cổ Cố Diệu, ngăn không cho anh ấy nói tiếp.

Mơ hồ nói: "Một tỷ của em."

Trước khi ý thức biến mất, tôi nghe thấy Cố Diệu cười nói: "Được, chồng đều cho em."

Chương 2

[6]

"Em từ bỏ!"

Tôi hét lên, ngồi bật dậy.

Mồ hôi đầm đìa!

Kể cũng lạ, từ khi tôi nói sẽ sinh con cho Cố Diệu, đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng.

Không thể thoát ra.

Tôi thậm chí còn say đắm, khóc nức nở mắng anh ấy đừng đi.

Lúc này, Cố Diệu sẽ an ủi và thì thầm bên tai tôi: “Vợ ơi, sẽ nhanh thôi, đợi anh một chút.”

[7]

Mọi thứ trông đều rất thật.

Nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn Cố Diệu, anh ấy vẫn không động tĩnh nằm bên cạnh tôi.

Trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác mất mát.

Kể cũng lạ.

Tại sao mỗi ngày tôi đều mơ thấy nó!

Bởi vì thấy chột dạ, tôi đi lấy nước ấm, vắt khăn nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Diệu.

"Nói cho Cố thiếu nghe một chút nhá, mặc dù em mơ thấy anh, nhưng thật ra em rất đứng đắn..."

Tôi chưa nói xong thì điện thoại di động reo lên, vừa với tay lấy điện thoại, tôi cảm thấy cả người đau nhức như bị xe cán qua.

 

Tôi thực sự muốn chửi người.

Đầu năm nay, ngay cả nằm mơ cũng thật như 5D à.

Tôi vừa mở loa ngoài, đã nghe thấy tiếng gào chói tai vang vọng cả phòng.

"Phi Phi, tin tốt đây! Mày ở chương trình tạp kỹ nổi điên với Mộ Tuyết đã viral rồi! Có một chương trình tạp kĩ chủ đề về nông thôn muốn mời mày tham gia. Mày thu dọn đồ đạc đi, ngày mai xuất phát luôn. Mày sẽ phải ở trong thôn một tháng để quay chương trình đấy."

Người vừa nói là quản lý kiêm luôn bạn thân nhất của tôi, Lục Dao.

Một tháng! Vậy kế hoạch mang thai của tôi phải làm sao đây!

Ngay khi tôi định từ chối, cô ấy tiếp tục:

"Tao cũng không muốn nhận, chẳng qua bọn họ mời nhiều lần quá nên tao mới ký hợp đồng. Mà này, nếu mày không đi thì phải bồi thường nhiều tiền lắm đấy."

Tôi:"......"

Giúp tôi gọi c.ả.n.h s.á.t với, cảm ơn.

 

“Mày đừng nói gì cả, mặc dù Cố thiếu rất yêu mày, nhưng đáng tiếc hắn... Mày còn trẻ mà lại phải làm góa phụ."

Giấc mơ kiều diễm ướŧ áŧ vẫn còn hiện ra trước mắt, tôi vừa vặn vẹo gân cốt đau nhức vừa nghĩ thầm trong lòng.

Nếu bị h.à.n.h hạ giống như trong mơ, tôi thà làm góa phụ còn hơn.

"Nhưng mà đừng lo lắng, hắn khả năng cũng không sống được lâu, mày cứ ngồi chờ thừa kế tài sản đi, sau đó gọi mấy em trai cùng nhau đạt tới đỉnh cao của cuộc sống… "

Tôi hốt hoảng cúp máy.

Cục cưng, mày nói nhiều quá! Nếu không cúp máy, chỉ sợ Cố Diệu đang nằm trên giường cũng phải nhảy dựng lên.

Không biết lý do làm sao, lưng tôi cảm thấy ớn lạnh, sau đó tôi cắn rứt lương tâm nhìn về phía Cố Diệu.

“Đừng nghe cô ấy nói nhảm, cho dù em có gọi trai bao, em cũng sẽ dựa theo dáng vẻ của anh mà gọi.” Nói xong, ngoài cửa sổ gió to thổi vào hất đổ chậu nước khiến cả người tôi ướt như chuột lột.

 

Tôi:"......"

 Chương 3

[8]

Trên đường đi, tôi hỏi Lục Dao, ngoài việc biết đó là chương trình tạp kỹ về nông thôn thì cô ấy còn biết gì khác về nó không.

Chẳng hạn như dàn khách mời hoặc các quy tắc linh tinh gì đó.

Cô ấy nói vì để tạo cảm giác thần bí nên đạo diễn cũng không tiết lộ bất cứ điều gì.

Tôi giơ ngón tay cái lên: “Quen mày là phúc của tao”.

Đã đến địa điểm quay.

Ngôi làng trông cũ nát tồi tàn.

Mộ Tuyết vừa xinh đẹp lại còn xấu tính lạc lõng đứng ở đó.

"Sao cô ta lại ở đây! Hơn nữa nhìn cô ta trông cũng chẳng có gì bất ngờ khi gặp chúng ta ở đây!" Lục Dao cau mày.

Tôi trở nên nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Đây chắc chắn là cái bẫy mà Mộ Tuyết đào cho chúng ta."

Mộ Tuyết đi về phía chúng tôi. Ánh mắt của cô ấy lần lượt rơi vào tôi cùng Lục Dao, giễu cợt nói:

"Dư Phi Phi, tôi đã nói cô gả vào gia đình giàu có để làm bảo mẫu đặc biệt dọn nướ© ŧıểυ mà. Nhìn xem, tôi chỉ cần yêu cầu đạo diễn trả cát-xê cho cô nhiều hơn một chút đã lừa được cô đến đây, hóa ra cô vẫn thấp hèn như thế."

 

“Cái quỷ gì vậy!” Lục Dao giơ tay định tát cô ta, nhưng cổ tay lại bị cô ta nắm chặt không buông.

"Ôi chao? Chương trình sẽ bắt đầu ghi hình sớm thôi, là phát sóng trực tiếp đấy. Nếu hai người dám đ.á.nh tôi, tôi sẽ báo c.ả.nh s.á.t đem nhốt hai người lại. Nếu không tin, hai người cứ thử mà xem?"

Tôi vỗ vỗ an ủi Lục Dao.

"Được rồi, tự dưng có người ngu đi cho chúng ta tiền, chỉ có ai óc heo mới không nhận thôi."

Tôi biết Lục Dao không phải hoàn toàn chỉ vì tiền, mà vì cô ấy thực sự muốn giúp tôi hoàn thành ước mơ trở nên nổi tiếng của mình, đó là lý do cô ấy rơi vào bẫy của bọn họ.

Tôi nheo mắt.

Tôi đây cũng không phải là người hiền lành gì cho cam.

Ngoài tôi và Mộ Tuyết, còn có ba nữ minh tinh khác làm khách mời.

Đúng vậy, năm cô gái.

Đây là một chương trình thực tế, trong đó mỗi một nữ minh tinh đều phải về nông thôn làm dâu.

 

Chương trình ghi hình trực tiếp trong một tháng.

Trải nghiệm chân thật về nét đẹp đời sống thôn quê.

Tôi được ghép với gia đình họ Vương nghèo nhất thôn và Mộ Tuyết được ghép với gia đình trưởng thôn.

Cuối cùng, họ còn đuổi cả quản lý cùng trợ lý ra khỏi thôn.

Tôi liếc nhìn hai mẹ con họ Vương thiếu kiên nhẫn đứng ở một bên, mắt tam bạch*, mũi khoằm, đang gượng cười nhìn tôi.

(*mắt nhiều lòng trắng hơn lòng đen, người có mắt như vậy ích kỉ, mưu mô xảo quyệt.)

Họ mưu mô nhìn tôi, như thể tôi đã nằm gọn trong lòng bàn tay họ.

"Con dâu, chúng ta mau về thôi, ở nhà lợn còn chưa cho ăn đâu!"

Khi bàn tay đen thui nhem nhuốc muốn lôi tôi đi, tôi vô thức lùi lại.

Mẹ Vương bắt lấy không khí, khóe miệng đang cười cứng lại, ánh mắt càng thêm thiếu kiên nhẫn.

Trước khi Mộ Tuyết đi, cô ta ghé sát vào tai tôi đắc ý nói:

 

"Giữ lại cái đó cho người sống th.ự.c v.ậ.t chả có gì thú vị cả, thử chồng với mẹ chồng mới tôi tìm cho cô đi, đặc biệt, thương yêu, cô!"

Cô ta vừa quay người đi, ngay lập tức tôi kéo lấy tóc cô ta.

Dùng sức kéo cô ta ngã xuống đất.

“Ôi, Tuyết Tuyết, tóc cô vướng vào khóa áo tôi rồi, cô có bị làm sao không?” Tôi chớp mắt ngây thơ hỏi.

"Dư Phi Phi!"

Cô ta muốn nổi điên lên nhưng lại sợ camera cách đó không xa, nên chỉ có thể kìm nén lại.

Ai nói truyền hình trực tiếp không phải là con dao hai lưỡi?

Tôi cũng bắt chước thì thầm nói với cô ta:

"Tuyết Tuyết, cô đừng có giỡn với tôi nữa, tôi không muốn có người tố cáo tôi đang ng.ư.ợ.c đ.ã.i động vật đâu."

[9]

Mẹ Vương dẫn tôi đến thẳng chuồng lợn.

Bà ta ngoài cười nhưng trong không cười nhìn tôi, xem ra là muốn ra oai phủ đầu.

"Con dâu, con hãy cho tất cả chúng nó ăn nhé, ở nhà chúng ta nếu không làm sẽ không có cơm để ăn, nếu con làm tốt việc này, mẹ sẽ bảo Tiểu Cát phần cho con một miếng thịt.”

Thời tiết nắng nóng, mùi hôi thối xộc thẳng lên trời dù ở xa vẫn có thể ngửi thấy.

Người quay phim đang phát trực tiếp, nên tôi cũng cố nén buồn nôn bịt mũi lại.

Tôi liếc nhìn màn hình trực tiếp:

[Trần Tĩnh? Các cô ấy đều được chồng và mẹ chồng tạm thời mời đồ ăn thức uống ngon, Mộ Tuyết càng khoa trương hơn nữa, trưởng thôn cùng con trai ông ấy đều lập tức bị cô ta sai bảo, chương trình này chẳng có ý nghĩa gì cả.]

[Mọi người đừng nóng vội, ở bên này Dư Phi Phi rất đáng xem đấy, mọi người cho rằng cô ấy thật sự sẽ đi cho lợn ăn sao? Trông bốc mùi đến nỗi, qua màn hình, tôi có thể nôn ra được cả bữa tối giao thừa năm ngoái* mất!]

(*phóng đại sự ghê tởm.)

[Cô ấy chỉ được ăn một miếng thịt sau khi cho lợn ăn, trời ơi, đang ở thời kỳ đồ đá à? Dư Phi Phi, hãy dũng cảm lên!]

[Đạo diễn đừng có mà chuyển cảnh, tôi ở đây với Dư Phi Phi, xem cô ấy đấu trí với bà mẹ chồng độc ác này, nghĩ đến thôi đã thấy ngầu!]

Cư dân mạng ... hóa ra là thích kiểu này?

Sau đó, tôi được chào đón nhiều hơn.

Mẹ Vương lại thúc giục lần nữa, muốn nhanh đi ăn cơm.

Tôi túm lấy bà ấy, hất cằm chỉ vào chuồng heo: "Vậy sao bà không cho nó ăn? Bà không làm việc cũng muốn ăn à?"

Người quay phim run tay, thấp giọng kêu lên: "Chiến binh."

“Cô cô cô!” Mẹ Vương tức giận đến nỗi nói không nên lời.

Tôi vòng qua bà ta rồi đi vào nhà, thấy cơm đã được dọn ra sẵn rồi.

Thấy đó là tôi, Vương Cát ngạc nhiên một lúc rồi bắt đầu nhìn tôi đầy thèm muốn.

"Phi Phi, em lớn lên xinh đẹp như vậy, dù sao chồng em cũng là một thằng vô dụng, không bằng em đi theo anh, anh cam đoan mẹ anh sẽ không làm khó em."

Mẹ Vương cũng đi vào.

Bà ta đã kiềm chế cơn giận xuống, nói cái gì mà vào ngày đầu tiên không nên sai khiến tôi làm việc, còn nói tôi chưa được nghỉ ngơi,vv. Lại còn hỏi tôi có đói không, nhưng tôi im lặng không trả lời.

Bà ta chỉ vào bếp:

“Ở chỗ chúng ta, con dâu không thể ăn cùng bàn, đành phải để con chịu tủi thân ra đấy ăn vậy.”

Tôi:"?"

Không thể ăn cơm cùng bàn? Thật luôn?

Nói xong, bà ta cùng con trai vừa bắt đầu động đũa, vừa không ngừng quanh co nói về việc con dâu phải nghe lời mẹ chồng và chồng.

Tôi gật đầu: “Nếu như thế…”

“Này, như thế mới phải chứ…” Bà ta nghĩ tôi đã thỏa hiệp, vui vẻ gắp một miếng thịt.

"Vậy thì ai cũng đừng hòng được ăn!"

Giây tiếp theo, tôi trực tiếp lật bàn, bát đũa vỡ vụn, thức ăn rơi xuống đất, con chó đại hoàng trước cửa lao vào như gió, ngon lành nuốt trọn xuống bụng.

Cuối cùng, nó vẫy vẫy vẫy cái đuôi nhìn tôi với ánh mắt cảm kích.

Tôi phủi bụi trên tay: "Thật ngại quá, tôi chỉ muốn phát đ.i.ê.n một chút thôi."

Mẹ con họ Vương: "..."